Trung úy TQLC Cổ Tấn Tinh Châu:
Thủy Quân Lục Chiến VNCH bắt sống quân Trung Cộng tại đảo
Quang hòa (Duncan), Hoàng Sa năm 1959
Hầu hết chúng ta chỉ biết đến trận hải chiến
Hoàng Sa xẩy ra vào tháng 1/1974 giữa Hải Quân VNCH và quân Trung Cộng,
nhưng ít ai biết là 15 năm trước đó, tháng 1/1959, đã có một trận đánh giữa
Thủy Quân Lục Chiến VNCH và quân Trung Cộng ở Hoàng Sa.
Nói cho chính xác hơn là sau khi thủ tướng CSVN Phạm Văn Đồng ký công hàm dâng quần đảo Hoàng Sa cho Trung Cộng thì Trung Cộng đã đem dân quân đến thiết lập cơ sở tại đây, nhưng chúng đã bị TQLC/VNCH đánh đuổi và bắt sống.
Người chỉ huy trực tiếp cuộc hành quân này là Trung Úy Cổ Tấn Tinh Châu, ĐĐT/ĐĐ.3/TĐ.2 TQLC. Năm 1963, Đại úy Cổ Tấn Tinh Châu là Tiểu Đoàn Trưởng TĐ.2/TQLC và sau này ông là Thiếu Tá phụ tá CHT trường Võ Bị Quốc Gia VN. Sau đây là bài viết của Mũ Xanh Cổ Tấn Tinh Châu.
Chiếm Lại Đảo
DUNCAN
Vào khỏang đầu năm 1959, Chỉ Huy Trưởng TQLCVN là Thiếu Tá Lê Như Hùng, Tiểu Đoàn Trưởng TĐ.2 TQLC là Đại Úy Nguyễn Thành Yên. Tôi, Trung Úy Cổ Tấn Tinh Châu, Đại Đội trưởng ĐĐ3/TĐ2 TQLC. Đại đội tôi đang đóng ở Cam Ranh thì được lệnh đem đại đội ra kiểm soát các đảo trong quẩn đảo Hoàng Sa là Pattle (đảo chánh), Robert, Duncan, Drumont và Money. Khi đến quần đảo Hoàng Sa thì tôi đóng quân tại đảo Pattle với 2 trung đội, còn một trung đội thì đóng trên đảo Robert. Hai ngày sau tôi nhận được lệnh di chuyển bằng chiến hạm do HQ Trung Úy Vũ Xuân An (sau này là HQ đại tá, định cư ở Canada) làm hạm trưởng đến kiểm soát đảo Duncan, tên Việt Nam sau này là đảo Quang Hòa, cách đảo Pattle chừng 1 giờ 30 phút đi bằng tàu.
Tôi chỉ đi với một trung đội+, phần còn lại đóng và giữ hai đảo Pattle và Robert. Tàu chạy được khoảng gần một giờ thì hạm trưởng Vũ Xuân An chiếu ống nhòm và nói với tôi là trên đảo Duncan có lá cờ nhưng không phải là cờ đỏ sao vàng, rồi anh đưa ống nhòm cho tôi xem. Sau khi quan sát kỹ, tôi nói với anh đó là cờ Trung Cộng, cờ đỏ 5 sao vàng.
Tôi và hạm trưởng hội ý với nhau và quyết định dừng tàu lại để báo cáo về Bộ Tư Lệnh Hải Quân, vì thời gian đó TQLC còn dưới quyền chỉ huy của Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Sau chừng một tiếng thì chúng tôi nhận được lệnh thượng cấp cho chiếm lại đảo Duncan.
Chiến hạm chở chúng tôi không phải là loại tàu đổ bộ nên tàu phải đậu cách bờ trên một cây số, vì đây là bãi san hô, không thể vào gần hơn được cũng không có xuồng để vào bờ. Tôi có nêu vần đề khó khăn này với hạm trưởng và yêu cầu báo cáo về BTL/HQ thì tôi được lệnh “bằng mọi giá phải chiếm”.
Đây là lúc khó khăn nhất mà tôi “đơn thân độc mã” phải quyết định một mình, không liên lạc được với Đại Úy Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Thành Yên để vấn kế. Không có xuồng thì phải lội trên bãi san hô gập ghềnh ngập nước nông sâu chứ đâu phải bãi cát phẳng phiu như BTL/HQ nghĩ rồi cho lệnh “bằng mọi giá”! Rõ là lệnh đi với lạc!
Đảo Duncan hình móng ngựa, có cây cối khá nhiều, nhìn lên đảo tôi thấy có hai dẫy nhà vách cây lợp lá, thấp thoáng có bóng người đi lại sinh hoạt bình thường, dường như họ không biết có Hải Quân và TQLC/VN đang chuẩn bị tấn công họ để chiếm lại đảo.
Khi có lệnh phải chiếm đảo bằng mọi giá mà tàu không vào sát bờ được, tàu cũng không có xuồng đổ bộ, để hạn chế tối đa thiệt hại cho đơn vị mình, tôi đã yêu cầu hạm trưởng yểm trợ hải pháo, tác xạ tối đa lên mục tiêu trước khi TQLC đổ bộ. Nhưng sau khi quan sát tình hình trên đảo tôi thay đổi ý định và yêu cầu HQ chỉ tác xạ lên mục tiêu khi chúng tôi đã nổ súng trước. Sở dĩ tôi thay đổi kế hoạch hỏa lực yểm trợ vì những lý do:
1/ Cờ Trung Cộng rõ ràng trên đảo, nhưng chưa xác định được những người trên đó là quân hay dân hoặc cả hai lẫn lộn nên nếu HQ tác xạ hải pháo lên đảo trước thì chắc chắn có thương vong, chết dân tội nghiệp.
2/ Dường như lực lượng trên đảo không biết sắp bị tấn công nên tôi chưa xin HQ tác xạ lên mục tiêu trước để giữ yếu tố bất ngờ.
3/ Nếu trên đảo là quân TC, có vũ khí, khi HQVN nổ súng coi như báo động cho họ chạy ra tuyến phòng thủ thì khi TQLC/VN bì bõm lội nước tiến lên thì chắc chắn sẽ là những tấm bia di chuyển dưới nước để quân địch trên bờ tác xạ, thiệt hại cho TQLC là chắc chắn nhưng chưa chắc đã chiếm được đảo. Đây là những giờ phút quan trọng nhất của các cấp chỉ huy trực tiếp tại mặt trận.
Do đó tôi yêu cầu HQ sẵn sàng và chỉ trực xạ và bắn tối đa lên mục tiêu khi có súng của địch quân từ trên đảo bắn vào TQLC chúng tôi đang lội nước, đạp lên đá san hô tiến vào bờ.
Chúng tôi đổ bộ xuống, tiến quân rất chậm và khó vì bước trên đá san hô. Khi đến gần bờ thì nước lại sâu nên tiến quân không nhanh được.Có nơi chúng tôi phải kéo binh sĩ lên khỏi những vũng sâu.
Vừa tiến quân vừa hồi hộp, nếu lúc này có tiếng súng nổ trên đảo bắn ra thì TQLC chịu trận nằm giữa 2 lằn đạn. Đạn của địch từ trên đảo bắn ra và hải pháo của quân bạn Hải Quân từ ngoài biển tác xạ vào. Thương vong chắc chắn là lớn với cái lệnh là “bẳng mọi giá”! Mà cái giá là chính thân xác của anh em TQLC chúng tôi.
Rất
may mắn, phải gọi là may mắn chứ không thể nói là tài ba, lính TQLC
không phải là mình đồng, da sắt mà bắt xung phong vào lửa đạn, đã không
có một tiếng súng nổ khi chúng tôi hô “xung phong”, ào ạt tiến lên đảo,
bắt được tất cả là 60 “thanh niên” không trang bị vũ khí, rồi đưa ra
chiến hạm của Trung úy An bằng xuồng của Trung cộng.
Tôi
suy nghĩ đây không phải là thường dân Trung Cộng mà là dân quân, chắc
chắn chúng phải có vũ khí, nhưng chúng đã chôn dấu kỹ để khỏi lộ diện là
mang quân đi xâm lăng nước láng giềng mà chỉ là giả dạng thường dân đi
tha phương “cẩu sực” mà thôi, ngoài ra còn có mục đích để dò phản ứng
của VNCH và Hoa Kỳ nữa. Vì vào thời điểm này TC còn quá yếu so với HK.
Nghĩ vậy, nhưng đó là chuyện của thượng cấp, còn tôi chỉ là cấp đại đội
trưởng TQLC đã hoàn tất nhiệm vụ, đã bắt được “dân TC” trên đảo, có
nghĩa là đã thi hành nhiệm vụ xong, không tốn một viên đạn, máu TQLC có
chảy nhưng do san hô đâm. Chúng tôi để nguyên hai dẫy nhà đã xây cất 5
hay 6 tháng rồi, chúng tôi chỉ tịch thu lá cờ Trung Cộng mà thôi.
Sau
đó chiến hạm cũng phát giác quanh đảo Duncan thêm 5 ghe nữa, chúng tôi
đuổi theo bắt được và kéo về đảo chính Pattle nơi Đại Đội 3/TĐ.2/TQLC
đóng quân, còn hơn 60 “dân TC” thì đem về Đà Nẵng.
Chiều
hôm đó Thiếu Tá Lê Như Hùng CHT/TQLC đã dùng máy bay Dakota (C47) bay
vòng vòng trên đảo Pattle để khuyến khích khen ngợi tinh thần anh em
binh sĩ, vì ở Hoàng Sa không có sân bay.
Một
tuần sau, số người bị bắt trên ghe được đưa trở ra đảo Pattle và thả họ
cùng trả mấy chiếc ghe lại cho họ. Còn 60 dân (quân) TC bắt được trên
đảo Duncan thì một tháng sau trao trả sang Hồng Kông. Và sau đó thì TQLC
chỉ đóng quân trên 2 đảo Pattle và Robert mà thôi, không có ai đóng quân
trên đảo Duncan nữa.
Tôi
xin nhắc lại là vào thời điểm 1959, theo tôi nghĩ thì TC chỉ muốn dò
phản ứng của VNCH ra sao mà thôi, vì khi đó TC chưa đủ mạnh để “bắt nạt”
các quốc gia trong vùng, và nhất là đối với HK, đồng minh của VNCH, có
lực lượng hải quân hùng mạnh trên biển Đông nên TC chưa thể ngang nhiên
đem quân xâm chiếm các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, chưa thể ngang
nhiên vẽ cái “lưỡi bò” trên biển Đông như ngày nay.
Thời
điểm sau 30/4/75, không còn VNCH, không còn Mỹ mà chỉ còn chư hầu là
XHCNVN với 16 tên đầu sỏ trong bộ chính trị của đảng CSVN sẵn sàng làm
tay sai, dâng đất liền, dâng biển cả, dâng mồ mả tổ tiên cha ông lên
quan thầy TC.
Cái gọi là câu khuôn vàng thước ngọc của CSVN là:
“Rừng
vàng, biển bạc, đất phì nhiêu, các nước anh em giúp đỡ nhiều” Thì nay
còn đâu? Con dân Việt bắt tôm cá ở cái “biển bạc” của nước mình thì bị
tầu-Tầu giúp đỡ bằng cách đâm cho chìm mà bọn cầm quyền CSVN sợ, không
dám nói là Tàu-Tầu mà bảo rằng tầu lạ! Thế mới là chuyện lạ.
Thế
còn “rừng vàng” thì sao? Bất chấp sự phản đối của các tầng lớp trí thức,
công, nông dân, bộ chính trị CSVN vẫn ngang nhiên cho TC, “nước anh em
giúp đỡ nhiều” bằng cách cho chúng đem nhân công và máy móc vào Tây
Nguyên VN khai thác bô-xít mà hậu quả vô cùng tai hại cho các thế hệ mai
sau. Ngay trước mắt, rừng Cao Nguyên không còn là lá phổi, đất Tây
Nguyên không còn, mà chỉ còn lại là những đồi trọc, bãi bùn lầy chất
thải bô-xít thì lấy gì điều hòa khí hậu, lấy gì điều hòa lưu lượng nước
mưa? Hạn hán và lũ lụt là hậu quả đương nhiên phải xảy ra, đó đâu phải
là thiên tai, mà là nhân tai, tai nạn khôn lường do 16 tên BCT gây ra
cho toàn dân VN.
Bất
chấp sự kêu than phản đối của người dân, VC ngang nhiên cho TC “thuê”
đất rừng biên giới, đầu nguồn để trồng cây “kỹ nghệ” trong thời hạn ban
đầu là 50 năm, là 1/2 thế kỷ! Chuyện gì đang xảy ra và sẽ xẩy ra?
Rừng
rậm biên giới, đầu nguồn bị đào xới tận gốc, bóc tận rễ để trồng cây kỹ
nghệ, (thuốc phiện, cần sa ma túy, ai mà biết), không còn rừng để giữ
nước, điều hòa lưu lượng nước mưa, hậu quả nhãn tiền là hạn hán và lũ
lụt trong tích tắc, (như bô-xít Tây Nguyên). Vừa mưa là lụt, lũ cuốn
trôi tất cả tài sản và sinh mạng. Nhưng mưa vừa ngưng là hạn hán, khô
sông, khô đồng, toàn dân hả họng kêu “khát”.
Nhãn
tiền là thế, còn họa diệt vong thì lởn vởn trước mắt. Thời hạn 50 năm,
TC đem dân sang “tạm cư” đất Việt để trồng rừng cây kỹ nghệ, để săn sóc
cây kỹ nghệ và lẽ tất nhiên chúng phải “trồng người”. Bản chất quân Tàu
đẻ như gà, nhưng để tránh nạn nhân mãn thì dân trong nước của chúng chỉ
đẻ phép MỘT con, còn dân “tạm cư trồng rừng” trên đất Việt thì tha hồ
đẻ!
Hãy
tưởng tượng 50 năm sau, khi đã hết hạn thuê rừng thì cái đám di dân này
là bao nhiêu? Như đàn kiến cỏ nói tiếng Tầu, ăn cơm Tầu, reo rắc khắp
đó đây những mần sống “ghẻ Tàu” thì những rừng VN sẽ lở loét sẽ là những
phố Tàu, huyện Tàu với chữ Tàu! Lúc đó không còn là tàu lạ mà là Tàu
cha CSVN!
ĐAU! ĐAU! ĐAU!
Hỡi dân Việt, mau mau đứng dậy.
Mũ Xanh Cổ Tấn Tinh Châu.
No comments:
Post a Comment