Monday, November 16, 2015

Thư của Bằng Phong Đặng Văn Âu

Thưa Thầy Lê Trọng Quát,
Chúng ta đang sống trong thời đại ma vương quỷ sứ mà theo lời thuật lại của giáo sư Lê Tuyên kể rằng có một vị linh mục ở tại một Nhà Thờ của Espagne từ đầu thập niên 50' cho biết nước Việt Nam ta đang bị trả thù do sự tàn ác của Tổ tiên ta đã tiêu diệt một dân tộc. Chàm
Giáo sư Lê Tuyên hỏi tại sao Ngài biết. Vị linh mục trả lời: "Tuy tôi chưa hề tới Việt Nam, nhưng tôi tu thuộc dòng Thánh Mathew, giống như Ngài Nostra Damus, nên có thể biết chuyện quá khứ và chuyện tương lai." Vi linh mục còn nói: "Ông (Lê Tuyên) sẽ về Việt Nam, rồi lại sẽ phải rời Việt Nam".
Vào đầu tháng 5 năm nay, em có tham dự buổi họp mặt của các anh chị Quốc Học, Huế khóa 55 - 58 tại vùng Quận Cam. Những anh chị ấy chưa gặp mặt em bao giờ (vì họ thuộc lớp trên), nhưng khi có một người bạn giới thiệu em với mọi người, thì hầu hết những anh chị ấy cho biết họ đều đã đọc những bài viết của em. Các anh chị ấy dành cho em cảm tình nồng hậu lắm. Có người còn bảo "Văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình". Đặc biệt anh Nguyễn Đức Tâm (nhà văn Ninh Hạ) nhận định rất chính xác về phong cách viết của em ít ai có, vì nhờ ở trong một gia đình có dính dáng đến hai bên Quốc - Cộng. Có lẽ các anh chị QH khá đồng tình với những bài viết của em, sau khi hàn huyên thì họ yêu cầu em ra Salon ngồi nói chuyện Đất Nước.
Em vốn gốc nhà binh, viết những điều mình suy nghĩ về Đất Nước một cách bộc trực, khiến một số người chột dạ. Thực tâm em không muốn làm tổn thương bất cứ ai, những vấn đề em đặt ra là chung cho Đất Nước; chứ không phải em ở Đảng này thì triệt hạ Đảng kia hoặc về phe ai cả. Em viết không phải vì mong được nổi tiếng, mà vì công đạo, sẵn sàng lắng nghe lời chỉ giáo, chứ không ngoan cố hay ngạo mạn như một số người viết khác. Em thường trả lời những thắc mắc một cách lịch sự do bất cứ ai gửi tới.
Em công kích Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh vì em cho rằng ông ta thiếu lương thiện và tự hào về cái quá khứ cộng sản mà đáng ra ông ta phải hối hận. Các anh em dân chủ trong nước viết email phiền hà em như sau: "Những điều anh nói đều đúng hết, nhưng anh nên viết nhẹ nhàng có tính cách thuyết phục hơn để kéo ông ta về với chính nghĩa hơn là đẩy ông ta về phía kia". Em trả lời rằng cụ Vĩnh là một ông già 100 tuổi, chứ không phải là đứa con nít mà tôi phải dỗ dành, ngon ngọt. Ý em muốn những người tranh đấu hãy vì lương tri mà tranh đấu; chứ không cần đợi ai hối thúc mới hành động. Em đâu có lập đảng để mà chiêu dụ ai? Em chỉ mong họ hãy hành động theo lương tri.
Trở lại về chuyện nói với các anh chị Quốc Học ở phòng khác. Em nói có lẽ vận nước mình điêu linh là bởi vì mình bị quả báo do Tổ tiên mình quá ác nên cái chủ nghĩa cộng sản với chủ trương diệt Trí thức lại được những ông trí thức cực kỳ thông minh tài giỏi đi theo phục vụ, khiến cho đám học trò cứ thế mà nhắm mắt đi theo. Lúc bấy giờ anh Võ văn Dật, Giám sát viên trong Giám sát viện VNCH, mới đem câu chuyện của giáo sư Lê Tuyên viết trong tuyển tập Đại học Huế kể.
Từ lâu em đã nghĩ nước mình bị quỷ ám. Đó là con quỷ Cộng sản mới có khả năng làm cho cho con tố cha, vợ tố chồng, anh em tiêu diệt nhau, phản bội nhau. Đạo đức hoàn toàn bị đảo lộn. Người công chính bị miệt thị; đứa lưu manh được suy tôn. Thì cái chuyện do thầy Lê Tuyên kể quá hấp dẫn đối với em. 
Gần đây nhất, tờ báo Người Việt đăng tin và hình ảnh một ông Giám mục Công Giáo đến trao giải thường Hòa Bình cho Nhất Hạnh là điển hình nhất. Nhất Hạnh chính là một con quỷ có tài mê hoặc lòng người. Nhất Hạnh trong thời chiến tranh VN đã lợi dụng chiếc áo nhà tu Phật giáo đi khắp nơi trên thế giới cổ súy hòa binh, chống chiến tranh, nhưng thực chất là tay sai của cộng sản, vì anh ta chỉ đòi phía tự vệ buông súng mà không đề cập gì đến quân xâm lược phải rút về Bắc. Anh ta che dấu tội ác của cộng sản ở Miền Bắc, tội ác của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam; nhưng tố cáo Miền Nam gieo tội ác.
Năm 2001, nước Mỹ bị nạn khủng bố Hồi Giáo chết hàng ngàn người vô tội, thì cái anh chàng Nhất Hạnh này dùng tiền của khách thập phương để đăng trên tờ báo nổi tiếng New York Times của Mỹ cho rằng nước Mỹ bị quả báo vì trong thời kỳ chiến tranh VN, Mỹ đã dội bom xuống tỉnh Kiến Hòa (Bến Tre) làm chết 200 ngàn thường dân. Thử hỏi dân Kiến Hòa được bao trăm ngàn người, mà có đến 200 ngàn người chết vì bom Mỹ? Trong khi toàn dân Mỹ đang để tang. Chỉ có quỷ mới reo hò trước cái chết của nạn nhân vô tội mà thôi!
Thưa Thầy,
Em là một Phật tử, đoàn sinh Phật tử từ nhỏ, đến nay thờ Phật trong nhà, ảnh Phật được đặt ở vị trí cao nhất, thường xuyên thắp hương tụng niệm (chứ không phải là Công Giáo báng bổ người tu hành). Em viết thư trách Ban biên tập báo Người Việt đăng tin Nhất Hạnh lãnh giải Hòa Bình một cách trân trọng mà không nói cho độc giả biết Nhất Hạnh là con người thế nào, thì người làm công tác truyền thông không đúng với lương tâm chức nghiệp. BBT Người Việt là những người em quen biết, nhưng họ im lặng hoàn toàn trước sự lên tiếng của em. Em không hiểu họ khinh độc giả, hay họ có ý đồ phụng sự CÁI ÁC.
Lâu nay em thường viết bài nêu lên việc làm khuất tất, lừa đảo của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, gửi cho các tờ báo nổi tiếng trong Cộng Đồng, nhưng không báo nào dám đăng. Chỉ có một số trang mạng hoặc blog đăng thôi. Họ bảo chuyện Mặt Trận đã cũ để bào chữa cho cái hèn của họ, chỉ biết làm báo để sinh sống giống như con buôn; chứ không có một tí ti lý tưởng tranh đấu cho Sự Thật. 
Hôm qua, đài truyền hình Mỹ chiếu phóng sự của hai ký giả về tội ác của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, chẳng hiểu những nhà báo Chống Cộng, tranh đấu quyền tự do ngôn luận có cảm thấy xấu hổ khi họ đã im lặng trước cái chết của 5 nhà báo đồng hương dám công khai tố cáo sự bịp bợm của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Xin lỗi quý nhà báo tôi quen biết. Nếu tôi nói sai, xin quý anh lên tiếng.
Thưa Thầy,
Cuộc đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ của chúng ta là cuộc đấu tranh giữa Sự Thật và sự Dối Trá, giữa Thiện và Ác, giữa liêm sỉ và lưu manh, giữa lương tri và vô cảm. Thực tế cho em thấy công cuộc đấu tranh của chúng ta sẽ không đi tới đâu vì người thành tâm thì ít, mà người thờ ơ vô trách nhiệm với quê hương, với đồng bào thì nhiều.
Mặc dầu nhận định về thời thế có vẻ bi quan, nhưng em sẽ theo đuổi tới cùng chống lại sự dối trá, dù bị cô đơn, nhưng nhất định không sống bầy đàn với kẻ tìm hư danh, lợi nhuận trên nỗi đau khổ của giống nòi.
Em biết nhiều người không ưa lời nói thẳng của em, nhưng em rất tự tin, vì nói lời công đạo.
Bài thơ Lời Mẹ Dặn của thi sĩ Phùng Quán là phương châm sống của em. 
"Bút giấy tôi ai cướp giật đi 
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. 
Mấy ngày nay, nhiều buổi lễ tưởng niệm Tổng thống Ngô Đình Diệm được trân trọng, kính cẩn xảy ra trên thế giới. Em cho rằng hành động tưởng niệm người yêu nước, người có công với nước là đúng, là cách lấy gương tiền nhân làm đích để thể hiện trong cuộc đời thì mới đưa Đất Nước và Dân Tộc thành một nước văn minh, có văn hóa. Do đó, chúng ta phải cương quyết diệt trừ CÁI ÁC, và tuyên dương CÁI THIỆN thì mới mong chiến thắng Cộng sản được.
Tưởng niệm Tổng thống Ngô Đình Diệm không phải chỉ là hình thức, mà bản thân phải sống chết với câu trăng trối của Người: Ta tiến, các Ngươi tiến theo ta. Ta lùi, các Ngươi hãy giết ta. Ta chết (vì yêu tinh), hãy trả thù cho ta.". Phải diệt loài yêu tinh, phản phúc mới diệt được con quỷ cộng sản.
 
Kính chúc Thầy dồi dào sức khỏe. 
BP ĐVA



Tuesday, November 3, 2015

Quyết không nô lệ Tầu

Mời nghe:
https://youtu.be/2rosjuO7C9c

Highlight link
Right Click
Open link