Tuesday, March 31, 2015

Ngày nầy năm 1975

⌂ Home 👤 Cau ⚙ Help Press ? for keyboard shortcuts. image Tiểu Tử Fall of Saigon Năm nay tôi 80 tuổi. Vợ tôi thường nói với mấy con: ”Ông bà mình nói người già hay sanh tật, đúng quá! Bây coi: ba bây bây giờ sáng nào uống cà phê xong cũng lại đứng trước tấm lịch tháng treo ở phòng khách, nhìn trầm ngâm một chút rồi lấy bút gạch tréo ô vuông đề ngày hôm qua ! Chi vậy hổng biết ? Hỏi ổng thì ổng nói gạch để nhớ rằng đến ngày nầy tháng nầy mình vẫn còn trôi sông lạc chợ ! Trời đất ! Định cư ở Pháp từ hơn ba mươi năm chớ phải mới đây đâu mà đi gạch lịch từng ngày ! Ổng còn nói gạch để coi chừng nào mình mới thôi gạch để về lại Việt Nam … “ Câu nói của tôi là sự thật nhưng vì vợ tôi không hiểu nên cho là tôi già sanh tật ! Làm sao giải thích được mỗi lần tôi gạch tréo một ngày như vậy tôi có cảm tưởng như là tôi vừa nhích lại gần quê hương một chút – một chút thôi – đủ để nuôi hy vọng thấy một ngày nào đó mình vẫn còn sống mà trở về… Sáng nay, cũng giống như mọi ngày, tôi cầm bút gạch tréo ô vuông ngày hôm qua. Ô vuông ngày hôm nay đập vào mắt tôi làm tôi giật mình: ngày nầy, năm 1975 ! Tôi bỗng nhớ ra, nhớ rõ, những gì đã xảy ra ngày đó, nhớ như in. Rồi sợ “cái ngày đó” nó vuột khỏi ký ức vốn đã quá hao mòn của tuổi già, tôi vội vã lấy giấy bút ghi lại… …Hồi thời trước 75, tôi làm việc cho một hãng dầu ở Việt Nam, phụ trách nhập cảng xăng dầu từ Singapore vào kho dầu Nhà Bè để cung ứng cho thị trường dân sự và quân sự miền nam Việt Nam. Vì trong xứ có giặc nên thị trường quân sự chiếm 60%, trong đó xăng máy bay dẫn đầu. Các bạn tôi trong quân đội giải thích cho tôi biết rằng ở chiến trường miền nam sự yểm trợ của không lực là quan trọng nhứt. Do đó, tôi luôn luôn theo dõi sát tình hình dự trữ xăng máy bay ở các kho dầu miền nam, từ kho Nại Hiên Đà Nẵng dẫn xuống kho Cần Thơ thông qua kho lớn ở Nhà Bè… Vào cuối tháng 3 năm 1975, sau lịnh triệt thoái cao nguyên, tình hình quân sự trở nên ồ ạt. Sợ trở tay không kịp, tôi còm-măng Singapore một tàu xăng máy bay. Hay tin nầy, hãng bảo hiểm có hợp đồng với hãng dầu tôi làm việc đánh điện phản đối, không cho tàu dầu qua Việt Nam viện cớ tình hình bất ổn. Đánh điện qua, đánh điện lại, cù cưa cả tuần họ mới bằng lòng cho tàu dầu qua, với điều kiện phải có hộ tống của Navy Mỹ họ mới cho tàu vào sông Sàigòn để cập kho Nhà Bè ! Tôi báo cáo với ban giám đốc vì lúc đó ở kho lớn Nhà Bè trữ lượng xăng máy bay chỉ còn đủ có bày ngày tác chiến của không quân. Ban giám đốc chấp thuận điều kiện của hãng bảo hiểm. Tôi vội vã gọi điện thoại lại cơ quan yểm trợ Mỹ để xin họp khẩn. Ông trưởng sở trả lời: ” Tôi sẽ đến ngay văn phòng ông. Cho tôi mười phút ! “. Tôi quen ông nầy – tên W, thường được gọi là ” Xếp ” – nhờ hay đi họp chung. Ông ta dễ thương nhã nhặn, biết chút đỉnh tiếng Pháp nên lần nào gặp tôi cũng nói :” Bonjour ! çà va ?” ( Chào ông ! Mạnh hả ?) Xếp W đến văn phòng tôi với hai người phụ tá. Tôi đã làm sẵn hồ sơ nên sau khi mời ngồi, tôi trao ngay cho họ để họ dễ theo dõi những gì tôi sẽ trình bày. Mười phút sau, tôi kết luận xin can thiệp gấp để tàu dầu xăng máy bay của hãng tôi được hộ tống, không quên nhắc lại điểm chánh yếu là trữ lượng xăng máy bay chỉ còn đủ để chiến đấu trong vòng có bảy bữa ! Nghe xong, Xếp W xin phép bước ra ngoài gọi radio về trung ương. Một lúc sau, ông trở vào, nét mặt và giọng nói vẫn tự nhiên như chẳng có gì quan trọng hết: “Rất tiếc ! Chúng tôi không giúp được ! Thôi ! Chúng tôi về ! “. Tôi đang nghe nghẹn ngang ở cổ thì ông W vỗ vai tôi nói nhỏ bằng tiếng Pháp: “Allez vous en ! ” ( Ông hãy đi, đi ! ) Ra đến cửa phòng, ổng ngừng lại nhìn tôi, gật nhẹ đầu một cái như để chào nhưng tôi nghĩ là ổng muốn nhắc lại câu nói cuối cùng ” Allez vous en ! ” (Ông hãy đi, đi ! ) … Tôi ngồi bất động, nghe tức tràn lên cổ vì thấy mình bất lực quá và cũng nghe thương vô cùng cái quê hương nhỏ bé của mình, nhược tiểu đến mức độ mà khi cần nắm tay để kéo đi theo thì ” họ ” dán… đầy đường cái nhãn ” hai bàn tay nắm lấy nhau” để chứng tỏ sự thật tình ” khắn khít “, rồi khi không còn cần nữa thì cứ tự nhiên buông bỏ không ngượng tay giấu mặt, vì biết mười mươi rằng ” thằng nhược tiểu đó không làm gì được mình ” ! Tôi ráng kềm xúc động, bước qua phòng họp của ban giám đốc, chỉ nói được có mấy tiếng: ” Chánh quyền Mỹ từ chối ! “. Sau đó, tôi đánh điện qua Singapore , cũng chỉ bằng một câu: ” Không có hộ tống “. Họ trả lời ngay: ” OK ! Good Luck ! ” ( Nhận được ! Chúc may mắn ! ) Hai chữ cuối cùng, trong hoàn cảnh nầy và vào thời điểm nầy, nghe sao thật đầy chua xót ! Thấy mới có ba giờ chiều, nhưng không còn lòng dạ đâu để ngồi lại làm việc nên tôi lái xe về nhà. Tôi lái như cái máy, cứ theo lộ trình quen thuộc mà đi. Về đến trước nhà, tôi bỏ xe ngoài ngỏ, đi bộ vô. Vợ tôi chạy ra, ngạc nhiên: ” Sao về vậy anh ? “. Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc: “Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! “ Ngày đó, tháng tư năm 1975…Đúng là ngày nầy ! Tieutu

Sunday, March 29, 2015

Còn nhớ hay chăng?
Lão Ngoan Đồng

Đã 40 năm kể từ tháng 4 năm 1975, những nỗi kinh hoàng, những ngày tang tóc, nỗi niềm uất hận đã mất nước cho khối cộng sản quốc tế, như vẫn còn hiện ra trước mắt biết bao người.
Dù thực trạng của xã hội có thay đổi, nhưng nỗi lòng của những người Việt Nam không cộng sản, vẫn hằn sâu vào tâm khảm về những tội ác diệt chủng của bọn việt cộng tay sai của chủ nghĩa tam vô cộng sản: Vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc.
Những tội ác nầy của bè lũ Việt cộng đã lên đến tột đỉnh trong tháng 3 và tháng 4 năm 1975.
Tháng ba Gãy súng: Bắt đầu từ ngày 10 tháng 3 năm 1975, Ban Mê Thuột, rồi Pleiku, Kontum thất thủ, cao nguyên bỏ ngỏ, quân Việt cộng tràn vào, dân bỏ chạy theo đoàn quân VNCH trực thuộc vùng 1 vùng 2 đang “di tản chiến thuật”.
Tháng Ba là tháng thảm khốc của miền Trung,- Tháng Ba Gãy Súng vẽ lại cơn hồng thủy của một cuộc chiến xâm lược dã man, phủ chụp lên số phận của một dân tộc.
25 tháng 3-1975 nhiều đơn vị của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, nhiều chiến sĩ đã vị quốc vong thân bởi đạn pháo kích của cộng quân Bắc Việt, một số chiến sĩ đã tự sát tập thể bằng lựu đạn M26 để không bị lọt vào tay của cộng phỉ, một số khác bị cộng quân bắt làm tù binh, bị hành hạ bạo tàn. Có nhiều người phải bẻ súng đi vì hết đạn mà không còn để bổ sung, cây súng đã trở thành vật vô dụng.
Tháng 3/75 cả vùng 1 và vùng 2 đã lọt vào tay của cộng quân, dân và quân đã cùng nhau chạy thoát tầm kiểm soát của cộng phỉ, ùn ùn chạy xuống vùng 3 và vùng 4 để tỵ nạn, hoặc tái lập lại đơn vị. Trên đường chạy giặc và rút lui của dân và quân Việt Nam Cộng Hòa, bọn việt cộng vô nhân tính, với đại bác, súng AK, xe tăng của khối cộng sản quốc tế, nả đạn hàng loạt không ngừng vào những người dân tỵ nạn vô tội, thây người chết chất thành đống ven vệ đường, người bị thương nằm rên siết la liệt trên mặt đường, tạo nên sự hãi hùng và nỗi kinh hoàng như địa ngục chốn trần gian:
Ngày thứ 1 – trận chiến Ban Mê Thuột - 10-3-1975.
Ngày thứ 2 – Ban Mê Thuột thất thủ - 11-3-1975.
Ngày thứ 3 – quân đoàn 2 chuẩn bị tái chiếm Ban mê thuột – 12-3-1975.
Ngày thứ 4 – di tản miền trung – 13-3-1975. Ngày thứ 5 – di tản cao nguyên – 14-3-1875. Ngày thứ 6 – tử chiến ở Quảng Nam – 15-3-1975. Ngày thứ 7 – quân đoàn 2 triệt thoái – 16-3-1975. Cùng ngày thứ 7 – trận chiến Quảng Tín – 16-3-1975. Ngày thứ 8- 17-3-1975 Ngày thứ 9 – 18-3-1975 Ngày thứ 10 –19-3-1975 Ngày thứ 11 –20-3-1975 Ngày thứ 12 –21-3-1975 Ngày thứ 13 –22-3-1975 Ngày thứ 14 –23-3-1975 Ngày thứ 15 –24-3-1975 Ngày thứ 16 – quân đoàn 1 rút khỏi Huế - 25-3-1975. Ngày thứ 16 – trận chiến Quân khu 2 – 25-3-1975. Ngày thứ 17 – kịch chiến tại Phú thứ - Quân khu 2 – 26-3-1975. Ngày thứ 18 – trận chiến ở Bình Định – 27-3-1975. Ngày thứ 19 –28-3-1975 Ngày thứ 20 – Tuyên Đức - Lâm Đồng – thất thủ - 29-3-1975. Ngày thứ 21 – trận chiến tại Quy Nhơn – 30-3-1975. Ngày thứ 22 – Bình Định thất thủ - 31-3-1975. Tháng 4 tan hàng : Ngày thứ 23 – trận chiến tại Khánh Dương – Quân khu 2 - 1-4-1975. Ngày thứ 24 – ngày cuối cùng của Quân đoàn 2 – Nha Trang thất thủ - 2-4-1975. Ngày thứ 25 – Phan Rang hổn loạn - 3-4-1975. Ngày thứ 26 – trận chiến tại Ninh Thuận – 4-4-1975. Ngày thứ 27 – thủ tướng Trần Thiện Khiêm từ chức – 5-4-1975. Ngày thứ 28 – trận chiến tại Bình Thuận – 6-4-1975. Ngày thứ 29 – trận chiến tại Miền Đông – 7-4-1975. Ngày thứ 30 – trận chiến quốc lộ 20 – 8-4-1975. Ngày thứ 31 – Long Khánh bùng nổ - 9-4-1975. Cùng ngày thứ 31 – trận chiến tại thị xã Tân An – 9-4-1975. Ngày thứ 32 – trận chiến thị xã Xuân Lộc – 10-4-1975. Ngày thứ 33 – trận chiến tại Dầu Giây – 11-4-1975. Ngày thứ 34 – kịch chiến tại Xuân Lộc – 12-4-1975. Ngày thứ 35 – trận chiến tại Bảo Định – 13-4-1975. Ngày thứ 36 – nội các mới trình diện – tại Sài Gòn – 14-4-1975. Ngày thứ 37 – trận Xuân Lộc – Dầu Giây thất thủ - 15-4-1975. Ngày thứ 38 – tại phòng tuyến Phan Rang – Phan Rang thất thủ - 16-4-1975. Ngày thứ 39 – trận chiến tại Xuân Lộc – 17-4-1975. Ngày thứ 40 – trận chiến tại Bình Thuận – 18-4-1975. Ngày thứ 41 – cuộc di tản của Tiểu Khu Bình Thuận - 19-4-1975. Cùng ngày thứ 41 – trận chiến tại Định Quán – 19-4-1975. Ngày thứ 42 – kịch chiến tại Xuân Lộc – 20-4-1975. Cùng ngày thứ 42 – ngày Chúa nhật - 20-4-1975 – tại Sài Gòn. Ngày thứ 43 – tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức – 21-4-1975. Cùng ngày thứ 44 – trận chiến tại Tây Ninh – 22-4-1975. Cùng ngày thứ 44– trận chiến tại Trảng Bom – 22-4-1975. Cùng ngày thứ 44 – ngày thứ ba 22-4-1975 – tại Sài Gòn. Ngày thứ 45 – dàn xếp tình hình VNCH – 23-4-1975. Cùng ngày thứ 45 – thủ tướng Nguyễn Bá Cần từ chức – 23-4-1975. Cùng ngày thứ 45 – thứ tư ngày 23-4-1975. Ngày thứ 46 – thứ năm ngày 24-4-1975. Ngày thứ 47 – trận chiến tại Bình Dương – 25-4-1975. Ngày thứ 47 – thứ sáu ngày 25-4-1975. Ngày thứ 48 – trận chiến tại Bà Rịa – 26-3-1975. Cùng ngày thứ 48 – thứ bảy ngày 26-3-1975. Ngày thứ 49 – bầu tổng thống mới – 27-4-1975. Cùng ngày thứ 49 – sư đoàn 3 bộ binh giử Bà Rịa – 27-4-1975. Cùng ngày thứ 49 – trận chiến tại tân cảng cầu Sài Gòn – 27-4-1975. Cùng ngày thứ 49 – chúa nhật ngày 27-4-1975. Ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975 - ông Minh nhậm chức. Cùng ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975 – sư đoàn 5bộ binh tử chiến. Cùng ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975. Ngày thứ 51 – bộ Tổng Tham Mưu – 29-4-1975. Ngày thứ 51 – thứ ba ngày 29-4-1975. Ngày thứ 52 – thứ tư ngày 30-4-1975. Cùng ngày thứ 52 – ngày dài nhất của Dương Văn Minh – 30-4-1975. Cùng ngày thứ 52 – thứ tư ngày 30-4-1975 tiếng khóc hờn ai oán của quân dân VNCH. (http://vnin21.blogspot.ca/2014/05/gio-nhung-to-lich-cu-1975.html ) Trong những ngày tháng 4/75, sự thảm khốc đè nặng trên quê hương và người dân Việt Nam Cộng Hòa. Hơn bao giờ hết, sự thê thảm trong tháng 4/75 là vô cùng tận, tháng mà trời đất tối đen, âm u như âm phủ, tiếng than khóc đầy trời; Tháng mà máu của những người vô tội bị tàn sát bởi những hung thần cộng sản, đã lan tràn trên mặt đường, đọng thành vũng; Tháng của những trẻ thơ còn ôm vú mẹ, người đã bị đạn pháo của Việt cộng giết chết nằm trên vũng máu đào; Tháng của những tiếng hét phẩn nộ trong tuyệt vọng của những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, đã bịép buộc phải buông súng, tan hàng trước quân cộng phỉ, dẫn đến nước bị mất vào tay cộng sản quốc tế. Nhiều quân nhân từ binh sĩ đến cấp tướng của Việt Nam Cộng Hòa đã tự sát vì không chịu đầu hàng Việt cộng, theo lịnh của ông tổng thống bất hợp hiến Dương Văn Minh, đã chứng minh nghĩa khí ngập Trời của những con người “sinh vi tướng, tử vi thần”. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, là ngày mà người dân của nước Việt Nam Cộng Hòa đã mất tất cả, bởi vì “mất nước là mất tất cả”. Mất từ mạng sống của người thân, đến mất cả căn nhà, tài sản, thậm chí mất cả đời sống như một con người. Kết cuộc của ngày 30 tháng 4 là kết cuộc của máu và nước mắt của toàn thể công dân của nước VNCH, kết cuộc của những năm dài khổ sai trong các nhà tù cải tạo, kết cuộc của đời sống còn thua cả thú vật đói khát, khốn cùng. Sự đau thương nầy đã hằn sâu vào tiềm thức của những người Việt Nam yêu nước, nó vẫn cứ hiển hiện chập chờn qua những cơn ác mộng, từ sau ngày đó cho mãi tận đến bây giờ sau 40 năm dài đăng đẳng, khó có thể quên đi theo thời gian. Thế nhưng, cũng là người dân của nước Việt Nam Cộng Hòa, ngày nay có người lại nhẫn tâm quên đi những ngày tháng đau thương đó. Những lý do họ tự bào chữa, không thể rửa sạch được sự hèn hạ của thái độ dửng dưng với niềm đau của dân tộc. Họ kêu gọi hảy “hòa hợp hòa giải” với bọn CS sát nhân vong bản đã tạo nên niềm đau nỗi hận của đồng bào mình. Họ cho rằng “thù hận gì cũng qua đi theo thời gian…Hảy hợp tác với kẻ thù để xây dựng lại quê hương…” Họ quên rằng, đối với thù hận cá nhân có thể quên đi, nhưng thù nước là mối thù truyền kiếp, phải cố giữ lấy để làm kinh nghiệm cho tương lai, tránh sa vào lỗi lầm tái tục nên niềm đau nỗi hận sau nầy. Dù không muốn, nhưng nếu hàng năm vào tháng 3 và 4, những tháng đau thương tang tóc của dân tộc, họ nhân danh “tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 tháng 4”, tổ chức những tiệc tùng ca hát, nhảy múa vui chơi, dù dưới danh nghĩa gì, cũng không thể tránh khỏi mang xú danh là ăn mừng “ngày đại thắng mùa xuân” của việt cộng, kẻ đã tạo nên ngày Quốc Hận của dân tộc Việt Nam. Trong những ngày của “tháng 3 gãy súng, tháng 4 tan hàng”, mong rằng tập thể Người Việt Hải Ngoại hãy ghi nhớ, tháng 3 và tháng 4 là những tháng ngày của đau thương, những tháng ngày tang chế của hàng triệu gia đình đồng bào Việt Nam, nỡ lòng nào mà mình vui chơi trong những ngày đau thương đó. Hãy nhớ cho kỹ lại truyền thống của ông cha, trong những ngày tháng tang chế, đau thương, không nên mặc quần áo màu mè, huống chi là tổ chức tiệc tùng vui chơi. Nếu là cá nhân ham vui vô tri thì có thể tạm xí xoá được, nhưng nếu là một tổ chức của người Việt tỵ nạn cộng sản, chắc không thể nào được những người Việt Nam Quốc Gia tha thứ cho đâu ! Lão Ngoan Đồng nguồn: hồn việt UK AI GIẢI PHÓNG AI SAU 40 NĂM NHÌN LẠI HUY VŨ Ngày 30-04-1975 được Cộng Sản Bắc Việt rêu rao là ngày họ “giải phóng” dân chúng miền Nam khỏi sự “kìm kẹp” của Mỹ-Ngụy. Tới nay đã 40 năm trôi qua, ta thử nhìn lại và suy ngẫm xem ngày này có phải là ngày miền Bắc đã giải phóng miền Nam không? Hay ngược lại, miền Nam đã giải phóng miền Bắc? Trước khi đi vào nội dung của vấn đề, thiết tưởng ta cần phải đi tìm định nghĩa của động từ “giải phóng”. Theo một vài cuốn tự điển Việt-Việt, động từ “giải phóng” có thể được định nghĩa như sau: Bằng cách này hay cách khác làm cho hay giúp cho một số người nào đó thoát ra khỏi một tình trạng xấu xa tồi tệ. Nói khác đi, nếu đẩy đưa một đối tượng nào đó từ một tình trạng tốt đẹp sang một tình trạng tồi tệ, thì không thể gọi là “giải phóng” được. Dựa vào định nghĩa này và lấy ngày 30-04-1975 làm mốc thời gian để tìm hiểu xem đời sống thật sự của nhân dân hai miền Nam và Bắc vào thập niên 1970 như thế nào, để từ đó có thể rút ra một kết luận khách quan rằng: Ai đã giải phóng ai? Để có một câu trả lời đúng đắn và chính xác cho câu hỏi này, có lẽ ta nên điểm qua cảm nghĩ và nhận thức về cuộc sống vật chất và tinh thần của dân chúng hai miền Nam và Bắc vào thập niên 1970 của một số nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà giáo, cán binh, cán bộ v.v… là những người đã được đào tạo và hun đúc bởi chính đảng Cộng Sản Việt Nam tại miền Bắc, khi họ có dịp vào miền Nam thăm viếng, công tác, hay sinh sống sau ngày 30-04-1975. 1. Thư của một cựu “giải phóng quân” cộng sản Việt Nam gửi cho một cựu “ngụy quân” Việt Nam Cộng Hòa (Nguyễn Bá Chổi) Trong phần đầu thư, anh “cựu giải phóng quân” đã trân trọng thông báo cho anh “cựu ngụy quân” biết là hiện tại anh ta đang tự giác và tự nguyện “tiến nhanh, tiến mạnh và tiến vững chắc” trên con đường “Ngụy Quân Hóa và Mỹ Cút Hóa”. Anh CGPQ cũng đã dí dỏm giải thích về lý do tại sao anh ta đã và đang làm một việc ngược đời như thế: “Ngụy-quân hóa vì cái gì của Ngụy tôi cũng thích, như nhạc Ngụy, sách Ngụy, nói chung là thượng vàng hạ cám gì của Ngụy đều… hiện đại. Mỹ-cút hóa là con cháu tôi bây giờ học tiếng Mỹ thay vì tiếng Nga, như đảng đã bái bai Kinh Tế Tập Trung đói meo chạy theo Kinh Tế Thị Trường béo bở, bỏ đồng Rúp ông Liên Xô để úp mặt vào đồng Đô “đế quốc” Mỹ… “Mỹ-cút hóa vì con gái rượu của Thủ tướng Dũng thiếu gì con trai của các nhà lão thành Cách Mạng gạ gẫm cưa kéo mà cứ một hai “em chả, em chả”, cứ nằng nặc đòi lấy bằng được thằng con Ngụy đã cút theo Mỹ ngày Mỹ cút; Mỹ-cút hóa đến nỗi mấy đứa cháu tôi bây giờ mừng sinh nhật cũng hát bài Hép-Pi-Bớt-Đê (Happy Birth Day), hễ mở miệng là Ô Kê Ô Gà! Ra phố thì cứ đòi uống Cô Ca, ăn thì Mạc-Đá-Nồ (McDonald), Bơ-Gơ-Kinh (Burger King), Ken-Tơ-Ky-Phờ-Rai-Trích-Cần (Kentucky Fried Chicken)… con quan CS chỉ toàn muốn du học Mỹ Tư Bản….” Sau đó anh CGPQ còn tỏ ra khâm phục và hết lời ca tụng quân dân miền Nam: “Chả dấu gì Anh, sau khi thống nhất đất nước, tôi khoái Miền Nam của anh quá xá rồi xin chọn nơi này làm quê hương luôn đó anh. “…. nhờ ở lại Miền Nam, sống giữa đồng bào Miền Nam mà tôi đã chuyển biến từ sai lầm đáng tiếc căm thù khinh bỉ Ngụy thành khoái cụ tỷ Ngụy, bái phục văn hóa “đồi trụy” Ngụy, và nhất là Quân đội Miền Nam các anh có anh hùng Ngụy… Văn Thà, trong khi Thủ tướng Miền Bắc của chúng tôi tự cho mình là chân chính lại ký công hàm bán nước, dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Tàu cộng…” Phần cuối thư anh CGPQ viết: “Thưa anh Chổi, điều tôi muốn đề cập với anh hôm nay là cám ơn các anh đã… thua cuộc chiến tranh mà trước kia chúng tôi hăm hở gọi là “giải phóng Miền Nam”. Thực tế cho thấy đó là “giải phóng Miền Bắc”. Nói thế nghe ra là “phản động”, nhưng thực chất là vậy. Nếu bác Hồ từng nói “Nước Việt nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn song chân lý ấy không bao giờ thay đổi” – cứ cho bác Hồ nói đúng đi, mặc dầu theo sách giáo khoa Cách mạng dạy thì Việt Nam ta không chỉ có một mà có tới 53 dân tộc (trong Nam các anh gọi là 53 sắc tộc, xem ra đúng hơn), thì ta cũng có thể nói, nhờ chiếm được Miền Nam mà Miền Bắc được giải phóng, sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy nay đã hiển nhiên không thể chối cãi. Cuối thư anh CGPQ cho biết thêm là anh cùng quê với ông Hồ, có lẽ trước 30-04-1975 anh rất hãnh diện về điều nay, song sau ngày này anh lại thấy đó là một điều làm anh hổ thẹn: “Cảm ơn anh đã đọc hết thư này của một người cựu thù cùng máu đỏ da vàng, cùng quê hương “ông bác” mà ngày nay mỗi lần nghe nhắc đến là tôi muốn độn thổ vì xấu hổ. 2. Nhà báo Huy Đức, tác giả cuốn “Bên Thắng Cuộc”: Trong phần “Mấy lời của Tác Giả” của cuốn “Bên Thắng Cuộc” Huy Đức cho biết sau ngày 30-04-1975 nhìn những chiếc xe đò Phi Long chạy từ miền Nam ra Bắc và qua hình ảnh ngươi lơ xe và những đồ đạc và sách báo của hành khách mang từ miền Nam ra, tuy đơn giản song cũng làm ngươi miền Bắc nhận ra được rằng dường như ở miền Nam có mức sống văn minh, phong phú và đa dạng, và không giống như những điều mà Huy Đức đã được dậy bảo trong sách giáo khoa của miền Bắc: “Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn: mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe, cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra, con búp bê nhựa biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn. Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ chúng tôi biết một thế giời văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dầy, Thép Đã Tôi Thế Đấy. Những chiếc máy Akai, radio cassette, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có “đêm Trường Sơn nhớ Bác”. Có một miền Nam không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.” 3. Phan Huy, một thi nhân nổi tiếng ở miền Bắc: Phan Huy đã viết môt bài thơ có tựa đề là “Cảm Tạ Miền Nam” rất cảm động. Ngay trong phầm mở đầu ông viết: “Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói Với Miền Nam, miền đất mới thân quen Một lời cảm ơn tha thiết chân tình Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.” Sau cái gọi giải phóng và thống nhất, ông Huy đã có dịp vào miền Nam và ông đã nhận ra miền Nam không tồi tệ như bác và đảng đã tuyên truyền và nhồi nhét vào đầu ông. Và khi đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ông Huy đã bật khóc: “Tôi đã vào một xứ sở thần tiên Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền Cơm áo no lành, con người hạnh phúc. Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục Mở mắt to nhìn nửa nước anh em Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống. Trước mắt tôi, một Miền Nam sinh động Đất nước con người dân chủ tự do Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt.” Phan Huy cũng không quên mô tả cuộc sống ở miền Bắc cộng sản, nơi ông đã sinh ra và lớn lên, vô cùng tồi tệ. Đời sống của nhân dân miền Bắc nghèo khó đến nỗi phải kéo cầy thay trâu và nhân phẩm của nhân dân miền Bắc bị xô đẩy xuống tới mức ngang hàng với bèo dâu: “Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng “kính yêu” Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều Con người nói năng như là chim vẹt. Mở miệng ra là: “Nhờ ơn bác đảng Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin Tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đường vô sản. Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.” Trong phần cuối bài thơ, ông Huy kết luận rằng, ngày 30-04-1975 thật sự không phải là ngày cộng sản miền Bắc “giải phóng” miền Nam thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ Ngụy, mà ngược lại là ngày miền Nam đã phá màn u tối, đã khai đướng chỉ lối, đã khai sáng cho nhân dân miền Bắc thấy được bộ mặt gian trá và độc ác của bè lũ cộng sản, thật sự chúng chỉ là một bầy ác quỷ, và ông đã không tiếc lời cảm tạ nhân dân miền Nam: “Cảm tạ Miền Nam phá màn u tối Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh Biết được nhân quyền, tự do dân chủ Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình. Cảm tạ Miền Nam khai đường chỉ lối Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên Chớ không là Cac Mac và Le nin ngoại tộc Cảm tạ Miền nam mở lòng khai sáng Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu Mà trước đây tôi có biết gì đâu Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ Cảm tạ Miền Nam đã một thời làm chiến sĩ Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ Dù không thành công cũng đã thành danh.” Trong một bài thơ khác có nhan đề là “Tâm sự một đảng viên” ông Phan Huy đắng cay bộc lộ rằng, sở dĩ ông theo đảng cộng sản là vì ông quá tin nghe theo lời bác Hồ dạy bảo: “Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.” Và sở dĩ ông đã xung phong đi cứu Miền Nam ruột thịt là vì ông tin vào lời tuyên truyền của bác Hồ và đảng Cộng Sản: “Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn Đang rên siết kêu than cần giải phóng.” Khi dự tính vào miền Nam thăm viếng một người bà con họ hàng, vì tin vào lời tuyên truyền của bác và đảng là người dân miền Nam đói khổ, nên ông đã chẳng quản đường xa diệu vợi mang theo một mớ gạo mà ông đã phải , dành dụm trong nhiều ngày mới có được, để biếu người bà con đói khó: “Chẳng quên mang theo ký gạo để dành Biếu người bà con trong nầy túng thiếu” Song khi vào tới miền Nam, ông nhận ra rằng, đời sống của ngươi miền Nam hoàn toàn khác hẳn so với lời tuyên truyền láo khoét của bác và đảng: “Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình Trước thành phố tự do và nhân bản.” Khi đến và đứng trước nhà người bà con, ông Phan Huy mới nhận ra rằng, mớ gạo mà ông nâng niu mang từ miền Bắc thiên đường cộng sản, với hảo ý để biếu người bà con miền Nam bị Mỹ Ngụy kìm kẹp đói khó là một điều điều “lăng mạ” người bà con này: “Tôi tìm đến người bà con trong xóm Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi Kí gạo đem theo nay đã mốc xì Tôi vội vã dấu vào trong túi xách. Anh bà con tôi- một ngươi công chức Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ. Rồi anh nói: “Ngày mai đi cải tạo Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về Một chút tình người bà con Nam bộ.” Sau khi đã nhận ra đời sống thật sự của nhân dân miền Nam và sự gian trá, phỉnh gạt của bác Hồ và đảng Cộng, ông Huy cảm thấy hổ thẹn với lương tâm nên đã than khóc: “Trên đường về, đất trời như sụp đổ Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm Tôi đã khóc, cho mình và đất nước.” 4. Tiến sĩ Lê Hiển Dương, nguyên hiệu trường Đại Học Đồng Tháp: Vào ngày 30-04-1975, ông Dương còn là sinh viên của trường đại học sư phạm Vinh. Khi nhận được tìn miền Nam đã được “giải phóng”, ông và các sinh viên của trường này đã hồ hỡi, phấn khởi, hò reo, ca hát và tổ chức hội họp liên miên để mừng miền Nam được giả phóng, vì tin rằng: “từ đây đồng bào Miền Nam ruột thịt của chúng tôi không còn sống trong cảnh”Ngụy kềm Mỹ kẹp nữa…. Họ đã được đảng và Bác cùng nhân dân Miền Bắc chúng tôi giải phóng.” Sau khi tốt nghiệp, ông Lê Hiển Dương may mắn lại được Đảng và Nhà Nước Cộng Sản bố trí vào miền Nam với một nhiệm vụ cao cả là: “mang ‘ánh sáng’ văn hóa vào cho đồng bào miền Nam ruột thịt bao năm qua sống trong u tồi lầm than vì cứ liên miên bị Ngụy kềm Mỹ kẹp chứ đâu có học hành gì?” Khi xe chạy qua cầu Hiền Lương, ông Dương đã bắt đầu nhận ra rằng, cuộc sống của nhân dân miền Nam không như ông tưởng và hòan toàn không giống như lời tuyên truyền láo khoét của bác và đảng đã nhồi nhét vào đầu óc ông: “Chúng tôi thực sự choáng ngợp khi xe qua khỏi vùng chiến sự Quảng Trị, đến Huế, đến Đà Nẵng.. rồi Nha Trang, Sài Gòn rồi về Miền Tây, đến thị trấn Cao Lãnh, đâu đâu cũng lầu đài phố xá chứ có tường đất mái tranh như ở thành phố Vinh chúng tôi đâu!” Khi tới Thị trấn Cao Lãnh để nhận nhiệm sở, ông được nhà cầm quyên địa phương “bố trí” cho ở tại khách sạn Thiên Lợi và đây là cảm nhận của ông khi sống trong khách sạn này và nhân dịp này ông cũng cho biết xã hội miền Bắc quá lạc hậu và nghèo khó thê thảm: “Chúng tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác, bởi đây là lần đầu tiên chúng tôi biết được thế nào là “Khách Sạn”, biết được thế nào là lavabo là hố xí tự hoại, bởi cả thành phố Vinh, cả tỉnh Nghệ An chúng tôi hay thậm chí cả miền Bắc XHCN lúc bấy giờ chỉ sử dụng hố xí lộ thiên, để còn dùng nguồn “phân Bắc” này để canh tác, để tăng gia sản xuất theo sáng kiến kinh nghiệm cấp nhà nước của đại tướng Nguyễn Chí Thanh mà được bác Hồ khen thưởng và có thơ ca ngợi rằng: ‘Hoan hô anh Nguyễn Chí Thanh Anh về phân Bắc, phân xanh đầy nhà’… Thậm chí ở xã Hưng Lĩnh, Hưng Nguyên q

Người Việt tiếp tục trốn chạy khỏi đất nước bằng mọi giá

Sau 40 năm kể từ ngày CSVN cai trị tòan cõi Việt Nam người dân tiếp tục bỏ xứ ra đi bằng mọi cách vẫn tiếp tục diễn ra.
Sau những đợt di tản năm 1975, đến lượt người dân Việt Nam liều mình vượt biên bắt đầu từ cuối thập niên 70. Sau đó là các đợt định cư theo diện H.O.
Rồi đến những đợt người đi theo diện bảo lãnh, đòan tụ.
Gần đây hơn là dạng các em du học sinh đi học ở nước ngoài, rồi tìm mọi cách để được ở lại hợp pháp.
Tình trạng những người dân miền Bắc tìm cách trốn ở lại Anh sau khi đi du lịch châu Âu đang diễn ra một cách thầm lặng nhưng đều đặn.
Sau đây là một câu chuyện được một thiếu nữ miền Bắc, mới đến được Anh trong tháng 02/2015, kể lại:
- Làm sao em tìm được đường dây qua đây ?
* Bây giờ bên Việt Nam nhiều lắm, rồi bạn bè qua trước thì mình hỏi và họ sẽ chỉ.
- Đi tốn kém bao nhiêu ?
* Có hai giá. Một giá gọi là VIP và một giá gọi là "Cỏ"
- VIP nghĩa là gì ? còn "Cỏ" là gì ?
* VIP thì đắt hơn, sẽ được giàn xếp, chỗ ngủ đàng hoàng. Còn "Cỏ" rẻ hơn nhưng chỗ ngủ không tốt và không được giàn xếp.
- Giá cả thế nào?
* VIP thì USD 34,000 còn "Cỏ" thì USD 20,000
- Chừng nào phải trả tiền ?
* Đi tới nơi là trả ngay.
- Em đi giá VIP và đi ra sao?
* Vâng em đi giá VIP, em đi du lịch, ngồi máy bay tới một nước châu Âu, trước khi sang Pháp, rồi mới trốn qua Anh.
- Vậy em đi du lịch ? * Dạ vâng ! - Em đi vậy có sợ không? Và không biết tiếng Anh thì sao? * Em nói được vài câu và trước khi đi người ta hướng dẫn. Em cũng sợ lắm, lúc ngồi máy bay lo sợ vì không biết tới châu Âu làm gì? - Vậy em vào Châu Âu có bị hỏi gì không? Rồi em tính cuộc hành trình như thế nào? * Thì người ta đưa em giấy hộ chiếu, rồi dặn em lên máy bay, khi tới châu Âu cứ làm người du lịch. Họ có viết trong tờ giấy dặn em phải làm gì khi ra khỏi sân bay châu Âu. - Rồi em có bị an ninh và hải quan hỏi gì không? Mà em không biết tiếng thì sao? * Em nói được vài chữ trước khi đi, rồi tới đó em bập bẹ rồi ra được. - Sau đó thì sao? * Em ra khỏi sân bay, trong tờ giấy họ dặn em đón taxi ra ga xe lửa để đi Paris ... - Em không biết gì hết thì sao? * Em text về cho người hướng dẫn, họ text vào điện thoại rồi em đưa cho tài xế taxi, họ xem rồi đưa em ra ga. - Tất cả chi phí taxi và ăn uống em phải trả ? * Vâng em phải trả hết. - Tới Paris thì sao? * Em lại mua vé đi về phía bờ biển, đi phà qua Anh, rồi em đợi và có người đón. - Tới bờ biển có người đón em sao nữa ? * Dạ người đón em, vì em trả giá VIP nên có nhà ngủ, nhưng cũng kinh lắm chứ không phải khách sạn. Nhưng ai đi vé "Cỏ" là nằm ngoài biển.
- Rồi sao nữa?
* Khi trả vé VIP thì họ sẽ xếp cho mình lên xe hàng. Họ xếp em vào loại xe y như là xe đưa bưu phẩm, trong đó chia làm hai ngăn. Còn đi vé "Cỏ" thì họ sẽ phá những thùng container mình lén vô trong. Loại này dễ bị bắt hơn.
- Trong thùng xe của em bao nhiêu người ?
* Tới 15 hay 16 người chật lắm anh.
- Trong đó có người Việt không?
* Vài người thôi anh, còn lại là Trung Quốc, Ấn độ và Trung Đông.
- Rồi làm sao họ lái xe lên trên phà được mà em không bị bắt?
* Họ có kinh nghiệm anh, họ đợi cái giờ đổi ca thì lúc đó khám xét không chặt chẽ, có sơ hở thì xe chạy vào giờ đó thì nhóm kiểm tra không dò máy kỹ, nhờ đó xe lên được phà.
- Vậy là em qua tới đây ?
* Dạ có 5 ngày là em tới đây rồi. Nhiều người nói em may lắm, vì không phải ngủ bờ ngủ bụi nhất là không bị cưỡng hiếp. Nếu em được lựa chọn thì em sẽ không đi nước ngoài đâu. Giờ không biết cuộc đời như thế nào? Và đi như thế này khiếp quá. Đúng là làm người Việt Nam y như những kẻ khốn cùng, từ năm 1975 phải đi, và đến giờ 2015 vẫn còn người phải ra đi…
Cô gái vừa trải qua một hành trình gian khổ chỉ im lặng, không nói gì. nhưng ánh mắt cô hiện lên một nỗi buồn khó tả.

Đoàn Hưng / SBTN
http://www.sbtn.tv/vi/tin-viet-nam/nguoi-viet-tiep-tuc-tron-chay-khoi-dat-nuoc-bang-moi-gia.html

Wednesday, March 25, 2015

Cục Lưu trữ Việt nam xác nhận Hồ Chí Minh là Thiếu tá Hồ Quang

Cục Lưu trữ Việt nam xác nhận Hồ Chí Minh là Thiếu tá Hồ Quang
http://danlambaovn.blogspot.ae/2015/03/cuc-luu-tru-vn-xac-nhan-ho-chi-minh-la.html

Tuesday, March 24, 2015

Lý Quang Diệu và “Đại thắng mùa xuân”!?


Lý Quang Diệu và “Đại thắng mùa xuân”!?

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - "Nếu có vị trí số một ở Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam. Bởi so sánh về địa chinh trị, tài nguyên, con người, Việt Nam không thể xếp sau nước nào khác trong khu vực", Cựu TT/Singapore Lý Quang Diệu nói. (VTC News)
Nhưng thực tế nó đã diễn ra:
- Lý Quang Diệu & “đảng hành động nhân dân” (PAP) hành trình bằng trí tuệ trong 30 năm biến một làng chài nghèo khó vô danh thành một Trung tâm tài chính Singapore hàng đầu thế giới. GDP bình quân đầu người của Singapore, ở mức 56.532 USD (2012- Knight Frank và Citi Private Bank).
- Hồ Chí Minh & đảng CSVN hành trình bằng xương máu 4 triệu sinh mạng đồng bào trong 70 năm đánh đổi lấy một chủ nghĩa CS “tội ác chống lại loài người” mà ngay trong thời bình thì nạn nhân của nó còn nhiều hơn tổng số người chết trong thế chiến 2. GDP thu nhập đầu người Việt Nam khoảng 1.960 USD/người/năm (VietNamNet). 
Ngay tại thời điểm này, 24/3/2015, người dân Singapore và truyền thông công luận thế giới đang nghiêng mình thương tiếc vĩnh biệt tượng đài Lý Quang Diệu một tấm gương trong sáng hoàn hảo trong vai trò lãnh đạo quốc gia để mọi chính khách trên thế giới soi rọi – “Ông Lý Quang Diệu là người khổng lồ của lịch sử” (Tổng thống Obama).
Thì tại Việt Nam nhà nước và đảng CS củng đang hô hào cho một cuộc hội thảo gọi là Nhân kỷ niệm 40 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2015), trong hai ngày 3 và 4/4, tại Thành phố Hồ Chí Minh, Bộ Quốc phòng, Ban Tuyên giáo Trung ương và Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh sẽ phối hợp tổ chức Hội thảo khoa học cấp nhà nước, với chủ đề “Đại thắng mùa xuân 1975 - Sức mạnh của ý chí thống nhất Tổ quốc và khát vọng hòa bình”. 
Phải đề cập cùng lúc 2 sự việc như thế là vì: 30 năm lãnh đạo Singapore thời gian “hoàn kim” đưa con rồng Singapore cất cánh của ông Lý Quang Diệu là thập niên 70-80 - Cũng trong khoản thời gian này CSVN tiến hành ký kết HĐ paris 1973 và cao điểm là sự kiện 30 tháng 4 – 1975.
Một Lý Quang Diệu với một quốc gia chỉ nhỉnh hơn đảo Phú Quốc VN một chút và 5 triệu dân lại là câu chuyện thời sự đầy hình ảnh tốt đẹp được đề cập rộng rãi trên mạng truyền thông khắp thế giới hiện nay, so với…
Cái tin hội thảo khoa học cấp nhà nước, với chủ đề “Đại thắng mùa xuân 1975 - Sức mạnh của ý chí thống nhất Tổ quốc và khát vọng hòa bình” một cái thông tin mà suy cho cùng về giá trị của nó thì không hơn một cái tin “xe cán chó” mà trong nước củng như thế giới chẳng có ai chú ý hay đề cập bởi vì nó rất khập khiễng và hoàn toàn “phản khoa học” nếu không muốn nói là thiếu tri thức rất vô học…
Vô học là vì nếu nói rằng “Khoa học” là kết quả của sự hoàn thiện tiên tiến từ trí tuệ con người mà bao hàm về bản chất của nó luôn hướng đến chân thiện mỹ của nhân loại, thì nội hàm của cuộc hội thảo này chỉ là bản chất của sự bịp bợm thiếu chân lý từ sự thật thì làm thế nào để gọi là hội thảo khoa học?. 
Không bịp bợm sao được, khi mà Hiệp Định Paris 1973 (Ảnh dưới photo bản gốc) mang tên “Hiệp định Paris chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam” 27/1/1973 - Trong đó có các điều khoản qui định mà các điều khoản quan trọng nhấn mạnh đó là:
CS Bắc Việt và MT/GPMN cùng đặt bút ký kết HĐ Paris 1973 trước cộng đồng quốc tế
Nhưng khi người Mỹ và VNCH (miền Nam) nghiêm chỉnh thực thi HĐ Paris trước quốc tế, Mỹ rút hết quân đội và thôi không còn yểm trợ cho VNCH thì ngay tức khắc CS Bắc Việt... “tôn trọng và giữ vững hòa bình ở miền Nam VN, giải quyết các vấn đề tranh chấp bằng thương lượng tránh mọi xung đột bằng vũ lực (điều khoản 10) Hiệp thương trên tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, tôn trọng lẫn nhau, không thôn tính nhau (Điều 12).
Bằng sứ giả hòa bình là từng đoàn xe tăng vượt vĩ tuyến 17 tiến vô Nam tràn vào dinh Thống Nhất 30-4-1975…
Đây là sứ giả hòa bình của CS Bắc Việt gửi vào miền Nam 30-4-1975
Và vậy thì từ phía Nam vĩ tuyến 17 ai cầm vũ khí tiến ra nổ súng gây chiến tranh với nhân dân quân đội Bắc Việt để các chóp bu CSVN hôm nay gọi là “Đại thắng mùa xuân”!? Nhân dân miền Nam chỉ lo xây dựng bảo vệ quê hương hoàn toàn không muốn chiến tranh, kinh tế lương thực ổn định tốt hơn miền Bắc rất nhiều đó không phải là khát vọng hòa bình!? 
Thiết tưởng rằng nên tổ chức một hội thảo khoa học mang một tầm cao trí tuệ của chủ đề: 
“GDP người dân Singapore 56.532 USD ( 2012) so với GDP người Việt Nam (2014) = 1.960 USD tại sao khác biệt quá xa?” 
Như thế sẽ thông minh và tốt hơn rất nhiều thay cho hội thảo “Đại thắng nồi da sáo thịt”. 
Hãy biết thùng rỗng để đừng kêu to, biết xấu hổ để đừng trơ tráo khi mà nổi nhục không định hình nhưng là vết thương mưng mủ trong lòng dân tộc Việt Nam qua câu nói của cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu trong những ngày đầu lập quốc ở thập niên 60 của thế kỷ trước:
“hy vọng một lúc nào đó Singapore chúng ta sẽ phát triển giống như Sài Gòn”. (http://baodatviet.vn
Mà hiện nay thì thu nhập GDP/năm phải cần đến 17 người dân Sài Gòn hay Việt Nam mới bằng một người Singapore!? Hoàn cảnh nào tạo ra khoảng cách dịu vợi này? Đó chính là “Đại thắng mùa xuân 1975”. 

Google+ Badge

Bạn ghé thăm

Người theo dõi

Free counters!

Blog Archive

Lời trối trăng lạ lùng

Lời trối trăng lạ lùng trong di chúc của Cụ Lý Quang Diệu :


XIN PHÁ BỎ NGÔI NHÀ TÔI 

SAU KHI TÔI CHẾT


Thơ Trần Mạnh Hảo(Trần Mạnh Hảo – facebook)

Chú thích ảnh : 1- Lý tiên sinh sinh thời . 2- Ngôi nhà của cụ Lý Quang Diệu trong di chúc chúc cụ để lại : xin đập ngôi nhà này cho các nhà xung quanh được xây cao tầng và biến nó thành công viên cây xanh công cộng.
Ghi chú : Vì an ninh, Singapore có luật các nhà xung quang ngôi biệt thự của cụ Lý Quang Diệu không được phép xây cao hơn ngôi nhà của người cha đẻ ra đất nước Singapore .

Không được dùng nhà này làm nhà tưởng niệm tôi sau khi tôi mất
Hãy đập ngôi nhà tôi cho hàng xóm được cao tầng
Rồi trồng cỏ cây thành công viên xanh mát
Còn chút lòng này xin được hiến dâng

Không còn lời nào ca ngợi Lý tiên sinh được nữa
Cụ khiêm nhường giống hệt một thường dân
Cụ đã biến Singapore thành thiên đường dưới thế
Bằng tất cả thiên tài và một tấm lòng nhân…
Sài Gòn 22 h 10’ ngày 23-3-2015

T.M.H.
 

Tôi và cộng sản


Tôi và cộng sản

 
Lý do viết bài “Tôi và cộng sản”
 
Trên Dân Làm Báo đang có cuộc thi viết “Cộng sản và tôi”. Tôi rất ủng hộ cuộc thi viết này - vì đó như là mỗi người từ viết lại chuyện của mình để minh định, nhìn lại và xác định cho rõ lần cuối về sự sai trái, tàn ác, tồi tệ của CS với đất nước, dân tộc, với bản thân qua những câu chuyện của mỗi người - một việc làm cần thiết để mà cùng đứng lên lật đổ cộng sản một ngày không xa. Nhưng tôi chỉ ủng hộ bằng cách đọc hầu hết các bài viết, mà không có ý định sẽ viết bài tham gia.

 
Điều làm tôi có ý định “không tham gia” như trên, đó là thực tế những gì tôi đang viết trên Lề Dân cũng đa phần đã nằm trong nội dung viết của cuộc thi rồi: tố cáo tội ác hay cái xấu xa giả dối tinh vi của Cộng sản trên mọi mặt, nhất là về lịch sử, tư tưởng, đạo đức và kinh tế. Tôi đã và đang tham gia cuộc thi, trên tinh thần.
 
Ngoài ra, tôi nghĩ nếu mình tham gia thì mình sẽ phải viết “Tôi và cộng sản” chứ không phải “Cộng sản và tôi”. Tôi hay Chúng ta là trọng tâm chính và chỉ Tôi, chỉ Chúng ta nên được viết hoa trong bài viết về Tôi và cộng sản (mà cộng sản là nhân vật phản diện màu đen hay đỏ máu). Nếu để “Cộng sản và tôi” thì tôi thấy hơi không ổn, có vẻ còn tôn trọng và sợ cộng sản quá (cần tôn trọng kẻ thù, nhưng không nên quá), vô tình hạ thế đứng của mình đối diện cộng sản, và tự bỏ quyền đưa ra luật chơi của mình trên sân của chơi của minh: trên Lề Dân thì Dân, thì tôi và chúng ta là trọng tâm, là chủ, là chính. Vì thế tôi đề nghị DLB và những người tổ chức cuộc thi sửa lại chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng (đối với tôi) này, nên là: “Tôi và cộng sản”. Bởi vì, sự vĩ đại được làm nên từ các tiểu tiết vĩ đại. Cuộc chiến vĩ đại của chúng ta chống cộng sản được làm nên từ những bài viết nhỏ như những viên đạn trúng đích, những câu chữ như thuốc súng công phá…
 
Nhưng, các bài viết mà tôi đã đọc, đa số là các tác giả đã xác định rõ vị thế đối lập của mình với cộng sản, rồi nay kể lại chuyên xưa. Nhưng với đa số (90 triệu dân) thì cộng sản vẫn đang sống cùng ta, khắp nơi xung quanh ta, hàng ngày và luôn luôn đang tác động ức hiếp ta, mà chúng ta không phân biệt Ta-chúng rõ ràng, thì sao? Tôi cũng là một người đang sống trong nhà tù lớn của cộng sản này, cũng không thể trốn tránh họ (như đang “ngồi thiên trên mạng” thế này) hoàn toàn được, thì làm việc đó thế nào? Và nhất là, với những người chưa có ý thức cần đoạn tuyệt được với cộng sản, còn đang sống chung với cộng sản (thậm chí chung chăn gối), thì làm sao?
 
Và đó là lý do tôi viết bài này, "Tôi và cộng sản", để chia sẻ cùng các bạn.
 
Bốn giai đoạn duyên nợ thoát cộng của Tôi với cộng sản.
 
Ai đã đọc ít nhiều các bài viết của tôi trên lề dân (trong hơn 5 năm qua) thì có thể để ý và biết tôi sinh ra trong gia đình “cộng sản nòi”, lẽ ra tôi đang là một kẻ trong thế hệ cộng sản thứ ba đang cầm quyền, nhưng tôi đã từ chối vào đảng từ thời sinh viên để không phải là cộng sản, và bây giờ tôi là người viết bài đấu tranh cho tự do, dân chủ không-cộng-sản cho đát nước Việt Nam. Tất cả câu chuyện “Tôi và cộng sản” chí đơn giản có thế, không thêm không bớt. Nhưng đó là kết quả của cả một quá trình tự đấu tranh, vật lộn nghiệt ngã với bản thân, dai dẳng suốt nửa thế kỷ của hầu như cả cuộc đời của tôi tự nhỏ đến nay, đó là một chặng đường dài, mà tôi xin tóm tắt khía cạnh thay đổi tư tưởng, tâm lý cá nhân tôi trong 4 giai đoạn đó để chia sẻ với mọi người, ở đây.
 
Thời niên thiếu và đầu tuổi thanh niên: tôi đã là cộng sản con điên khùng (đến 18t)
 
Làm sao tôi không trở thành cộng sản con hung hăng được khi ông nội ông ngoại tôi đều là cộng sản nhiệt thành (bị CS lừa như cả dân tộc đã bị CS lừa) ngay từ trước 1940 (cả hai đều có “tuổi đảng” trước Giáp). Rồi cha mẹ tôi cũng vậy, đều là đảng viên cs (bị lừa nặng nề hơn, vì cs đã cướp được chính quyền, và đã cai trị, chi phối toàn diện xã hội VN trong nửa đất nước, và vì có chính các bác sinh thành là CS…), nên họ đã là cán bộ cộng sản. Còn tôi sinh ra và lớn lên ở Miền Bắc bị cộng sản nhuốm đỏ màu cờ máu Tàu đó, có cả cha mẹ và ông bà như thế, được giáo dục bởi cái gọi là nhà trường XHCN như thế… Tôi không là CS con thì mới lạ. Thực tế, tôi đã là “hạt giống đỏ”, rất đỏ, là “quả tên lửa mà họ đã sản xuất và cài đặt, lập trình để bắn vào tương lai đất nước”, như có lần tôi đã chia sẻ trên lề dân…
 
17 tuổi, tôi đủ mọi tiêu chuẩn đỏ, cả lý lịch đỏ, đạo dức đỏ (“cháu ngoan”, đoàn viên ưu tú, cảm tình đảng…), và điểm thi đại học cao, để được học bổng đỏ, đi du học ở “thiên đường đỏ” là Đông Âu đỏ lúc đó…, hứa hẹn một tương lai đỏ chói lọi… Các bạn học của tôi, nay có kẻ đang là phó bí thư tỉnh ủy, trung tướng quân đội hay thiếu tương công an, hay thứ trưởng, vụ trưởng… có thể xác nhận là tôi PCT hồi đó còn đỏ hơn họ nhiều. Tôi chỉ có thể biện minh rằng đó là cái đỏ bị động hoàn toàn, “vô tư”, ngu muội, bị bịt mắt, bị ép buộc, bị định hướng, bị liên tục kích động hoàn toàn, của trẻ con non nớt. Có ai cho tôi có cơ hội biết đến một “màu” tư tưởng hay tâm lý nào khác ngoài màu đỏ để tôi được chọn lựa đâu… Tóm lại, tôi đã là một “hạt giống miền Nam đỏ mọc trên đất Bắc càng đỏ” hơn (cha tôi người Nam tập kết ra Bắc 1954)…
 
Ở tuổi đó, chúng ta còn làm mọi việc rất thiếu lý trí mà lại tin tưởng rằng mình rất có lý trí. Thực ra là chúng ta hành động dự theo niềm tin vào cha ông - lúc đó chính là cái tôi của chúng ta, theo những gì mình được truyền dạy mà chư kiểm chứng lại, và bị chi phối bởi bối cảnh, môi trường xã hội mà chúng ta “tự” chọn là cái tôi của mình, thành ra câu chuyện “Tôi và cộng sản” của tôi bị biến thành “tôi là cộng sản”. “Tôi”- Con người chỉ là 1-10% và Tôi-cộng sản con là 90-99% . Đó là cha ông, giáo dục và môi trường trong tôi, mà chỉ môi trường thôi đã lớn hơn mọi cái tôi rồi (Context luôn mạnh hơn Content)…, 
 
Ở VN, dù là “tôi” 5 tuổi hay “tôi” 50 tuổi, đa số “tôi” không dám và không biết tư duy...
 
Thời thanh niên (18-30t): Nghi ngờ rồi từ bỏ con đường cộng sản của cha ông mình
 
Với cái tôi chỉ 1-10% là con người bình thường, và 90-99% là cộng sản đó, tôi được đưa sang “thiên đường đỏ” Đông Âu năm 17t, và đó là điều may mắn lớn lao cho tôi, vì hai điều: thiên đường đó vẫn có nhân tính hơn xã hội CS ở miền Bắc VN rất nhiều, nên đã giáo dục và để cho tôi được quan sát và suy nghĩ độc lập và phát triển bằng 1-10% phần con người của mình; và, người dân các nước thiên đường đỏ Đông Âu khi đó đã “hết chịu nổi “nó” và đã đứng lên lật đổ “nó”. Đó là một quá trình đấu tranh dài của các nước Đông Âu, từ Hungary 1952 đến Praha 1956, Balan 1968, Balan 1972, đỉnh cao lại là Balan từ 1976 đến 1988 với Công đoàn Đoàn kết Solidarnosc đã lan ra toàn Đông Âu dẫn tới sự kiện sụp đổ bức tường Berlin 1989, khối XHCN Châu Âu và cả Liên Xô… mà tôi được là thành viên quan sát độc lập, nhiều khi vô tình tham gia khi nó là phong trào sinh viên, suốt hơn 10 năm liên tục từ khoảng giữa 1970s đến giữa 1980s. 
 
Có thể nói, qua giai đoạn này về cơ bản tôi đã biết cộng sản là sai lầm của loài người, và tôi đã quyết chọn không đi theo con đường của họ nữa, dù đó là do cha ông tôi muốn thế, là cả chế độ CSVN đã ép tôi phải thế... Tôi chọn làm Người. Đó là điều tôi đã nói với cha khi về nước mà liên tục không chịu vào đảng. Tỷ số “Tôi và cộng sản” lúc này tiên gần đến tỷ lệ Parteto: Tôi-Con người chiếm 70-80% và cộng sản chỉ còn 20-30%. 
 
Vì thế, vì cái 70-80% là người đó, tôi không chỉ từ chối vào đảng, mà kiên quyết không tham dự mọi sinh hoạt tổ chức của cộng sản, như đi bầu cử, hội họp, trừ cuốn hộ chiếu và CMND… Tôi từ chối làm việc cho Đại sứ quán CS (và Bộ Ngoại giao VN) ở Đông Âu khi được mời sau khi học xong, vì biết rõ đó là tổ chức chính trị hơn là nhà nước…
 
Nhưng vì 20-30% phần cộng sản còn lại (và vì gia đình, cha ông nữa) mà tôi đã về nước để làm việc cho các công ty, tập đoàn nhà nước cộng sản “để trả món nợ họ đã cho tôi ăn học đầy đủ”, để sống và giúp cha mẹ nuôi các em ăn học.
 
Tâm lý sống của tôi giai đoạn này là bi quan và thất bại. Tôi không có tư tưởng, lý tưởng gì hết, dù tôi là trí thức, học và đọc rất nhiều… Thậm chí tôi còn không biết giai đoạn đó ít nhiều tôi đã vô thức tự kiểm duyệt mình vì sợ hãi (cộng sản)…
 
Thời sau tam thập nhi lập (30-45t): Tôi cố sống làm người tốt và việc tốt trong chế độ cộng sản (chấp nhận hợp tác với cộng sản), và thất bại
 
Tôi đã cố gắng sống, làm việc trong chế độ cộng sản này, cố hết mình làm người tốt, làm việc tốt (không bao giờ chấp nhận, tham gia hay ủng hộ tham nhũng, tích cực làm việc và đầu tranh chống tham những…) nhưng không thành công. Nhiều lần tôi suýt ra vành móng ngựa của CS vì… chống tham nhũng. Tư duy cơ bản của tôi giai đoạn này là chế độ cộng sản thực tế là sai lầm và tội lỗi, nhưng mục đích chưa hẳn là sai hết, và vẫn còn nhiều cá nhân là người tốt, nên có thể hợp tác với người tốt và là một người tốt đó, để sửa chữa nó. Đó quả là ngộ nhận, sai lầm và quá đắt giá mà tôi phải trả bằng thực tế cuộc sống vật lộn và hợp tác với cộng sản làm điều tốt suốt gần hai chục năm, và thất bại hoàn toàn. Đơn giản chỉ vì bạn không thể vì không được phép làm người tốt trong xã hội của CS này – bạn phải là cộng sản tàn ác xấu xa giả dối như họ (3% dân số) hay nạn nhân của họ (97% dân Việt), thế thôi. Tôi đã mập mờ chọn đứng giữa, là không thể…
 
Làm việc trong các tập đoàn lớn (do có bằng cấp chuyên môn phù hợp), phụ trách các công trình lớn (do có trình độ và thái độ làm việc hiệu quả), đảm nhiệm những việc khó khăn (do không bao giờ quan tâm đến việc bòn rút cho cá nhân)…, nhưng tôi nhận thấy mình càng làm nhiều, làm tốt thì chỉ mang thêm những cái lợi cho cộng sản (và có hại cho dân cho nước mà thôi – vì càng giúp cộng sản lừa dân, hại dân, dù chính tôi không hại dân). Đó là: Thứ nhất, chúng lợi dụng mình (những người như tôi) để khỏi phải làm – vì chúng vừa không làm được tốt (do dốt) vừa có thời gian để làm việc xấu sau lưng đa số có lợi cho cá nhân chúng, kể cả hay nhất là hãm hại những người tốt là kẻ ngu đang làm việc thay chúng… Thứ hai, chúng chiếm công của đa số người tốt để thăng tiến, và chúng lên sếp của họ (của tôi) bằng chính kết quả tốt từ công việc của những kẻ tốt mà ngây thơ ngu dại đó – thật càng ngu! Và thứ ba, nguy hại nhất, chúng – bọn lưu manh cộng sản - dùng tôi và những người như tôi, những việc làm tốt của chúng tôi để lừa bịp ra bên ngoài dân chúng và xã hội rằng trong đội ngũ cộng sản còn có nhiều người tốt, người giỏi đấy chứ, rằng “cộng sản chúng tôi” vẫn làm việc có kết quả tốt đấy chứ, vì thế hãy “cho chúng tôi thêm thời gian (100 năm nữa!) để đưa kinh tế, xã hội đi lên đến CNXH!” 
 
Khi nhận ra là không thể có người tốt thực sự trong hệ thống chế độ cộng sản này, không có người cộng sản là người tốt, chỉ có những kẻ hèn nhát, cơ hội, ảo tưởng, tham lam (danh vọng và phú quí bằng mọi giá), ngụy biện, tự lừa dối mình, và luôn lừa dối người khác mà thôi… (tôi cũng đã là một kẻ như thế ít nhất 20-30%...), thì tôi đã… u đầu mẻ trán và… U50 (mất đi hơn hai chục năm cố gắng làm người nữa!).
 
Giai đoạn này, cuộc tình cuộc chiến “Tôi và cộng sản” đi từ tỷ lề 70/30 đến 90/10 và tiến dần đến 99/1…
 
Giai đoạn đoạn tuyệt hoàn toàn với cộng sản trên mọi lĩnh vực và tham gia chống cộng sản vì một xã hội Tự do, Dân chủ cho Việt Nam
 
Chỉ khoảng từ sau 45t/gần 50t đến nay đã gần 60 tôi mới có thể nói mình đã dứt khoát 100% thoát cộng… Và khoảng hơn chục năm nay, tư tưởng tôi đã rõ ràng: tôi không chỉ không bất hợp tác với cộng sản như trước nữa hay tự mình thoát cộng sản, mà phải góp phần – theo cách và khả năng của mình – giúp người khác cùng thoát cộng, trước hết là về tư tưởng, tinh thần, rồi hành động. Trong hành động thì trước hết là mỗi người tự làm với cuộc sống, công việc và sinh hoạt của mình, để tạo ra những không gian không công sản trong lành cho chính mình.
 
Về tư tưởng, tinh thần, tôi biết đã nhiều năm nay mình 100% không còn chấp nhận điều gì của cộng sản được nữa, kể cả việc: cộng sản cũng có những người tốt. 
 
Vì cứ nhìn kỹ xem những “người tốt” đó họ đã tốt với bạn và không hại bạn (nên bạn tin họ tốt) nhưng họ đã trực tiếp và gián tiếp làm hại bao nhiêu người khác, làm hại dân hại nước thế nào qua việc họ tham gia vào cái đảng hại dân hại nước đó? Nếu bạn không nhìn ra, là bạn còn sợ họ hoặc bạn không có tư duy của riêng mình nữa rồi, là bạn đang như tôi ở giai đoạn đầu đời, dù bạn bao nhiêu tuổi.
 
Tại sao tôi viết bài “Tôi và cộng sản” này?
 
Không phải để “tính sổ” với cộng sản đâu, chưa đâu, còn hơi sớm! Càng không phải để tôi nói xấu cộng sản cho bõ ghét, bõ cam – họ là chính cha ông tôi kia mà. Không. Dù sao với tôi cha ông chính là, cũng là một phần lịch sử, và tôi sẽ không bắn vào lịch sử.
 
Tôi chỉ muốn nhìn lại, sơ kết hay tổng kết lại để có kết luận rõ ràng về cộng sản hôm nay lần nữa (dù tôi đã có và rõ ràng từ lâu). Quan trọng hơn, là để đúc kết ra tính qui luật chung: một cá nhân sinh ra, lớn lên, sống trong gia đình, xã hội cộng sản thì chuyển biến và phát triển tư tưởng, hành động đối với cộng sản – thứ tệ hại nhất của nhân loại mà họ không biết -như thế nào, để chuyển sang chống cộng sản thay vì cứ mãi vô tình vô thức phù họa chúng?
 
Tính qui luật đó là, chúng ta trong trường hợp tệ hại nhất như của tôi, sẽ phải đi qua và trưởng thành về tư tưởng và hành động, cách sống, qua bốn giai đoạn: vô thực hay bị động, nghi ngờ, bất hợp tác và phản kháng. Vấn đề là càng nhiều người dân Việt chúng ta bước vào giai đoạn bốn – phản kháng, thì xã hội Tự do, Dân chủ càng nhanh đến với đất nước Việt Nam chúng ta hơn. Thế cho nên, dù bạn đang bị kẹt ở đâu, hãy đừng mất quá nhiều thời gian cho ba giai đoạn trước như tôi, mà hãy xác định rõ rồi vượt qua chúng, trước hết về tư tưởng, để bước vào giai đoạn bốn: không còn hoài nghi gì việc phải thay thế chế độ cộng sản càng nhanh càng tốt bằng chế độ Dân chủ Tự do.
 
Nếu bạn nghi ngờ những kết luận của tôi về cộng sản? Tốt, bạn đã bước vào giai đoạn hai rồi đó! Cố lên, nhưng đừng mất hàng chục năm cho việc nghi ngờ đó như tôi! Hiện nay đã có Internet và hàng trăm trang như DLB này giúp bạn có thể biết tất cả, giúp bạn có tư duy độc lập của con người, và nhất là giúp bạn thấy mình không phải là người đơn độc trong cuộc nghi vấn và tìm tòi chân lý để sống đó. Hãy cố gắng hơn, hãy kết bạn với những người như bạn, dù là bạn ảo, như tôi có Nguyễn Ngọc Già là bạn tâm giao trên mạng, để giải tỏa mọi nghi vẫn của bạn về cộng sản. Nhưng hãy nhanh hơn nữa, không thì chính bạn sẽ hối hận vì tiếc cuộc đời mình… như tôi…
 
Còn nếu bạn không còn nghi ngờ gì về sự tệ hại và vì thế sẽ sụp đổ tất yếu của cộng sản, thì chắc bạn đang vô thức và ý thức sống bất hợp tác với chúng rồi? Tuyệt, hãy kiên trì và vững tâm! Có rất nhiều người như bạn, như chúng ta, chỉ là chúng ta chưa nhận ra nhau, chưa kết thành một khối thôi, nhưng chúng ta đang làm đó. Bất hợp tác là hành động cộng sản không muốn, rất sợ, nhưng về nguyên tắc pháp lý (kể cả pháp lý của chúng) chúng không thể làm gì được chúng ta, nhất là nếu chúng ta biết luật. Vì thế, ở giai đoạn này chúng ta cần hiểu rõ luật pháp, trước hết là các quyền của mình, để cộng sản không thể dễ dàng cướp đi! Tất nhiên là cộng sản sẽ tìm mọi cách không thực thi chính pháp luật của chúng như suốt 70 và 40 năm qua chúng ta đã thấy, nhưng chúng không thể làm thế mãi được!
 
Nếu ở giai đoạn trước - nghi vấn - chúng ta cần tự trả lời các câu hỏi tư duy what and why - cộng sản là gì và tại sao chúng ta không thể chấp nhận sống chung, thì ở giai đoạn này - bất hợp tác - chúng ta phải tự mình và giúp nhau trả lời câu hỏi how? Làm thế nào để không chấp nhận, tức bất hợp tác với, cộng sản đây? Có muôn vàn cách và chính bạn cũng có thể nghĩ ra, vì chúng ta làm việc đó trong cuộc sống hàng ngày của mình, trong không gian và điều kiện mà chúng ta làm chủ, và theo cả những điều luật mà chúng ta có quyền áp dụng cho mình, với những người thân và những người chúng ta chia sẻ cùng quan điểm sống cơ bản là… phải làm Người! Có thể viết cả cuốn sách về đề tài này - bất hợp tác ôn hòa với cộng sản thế nào, và bạn cũng có thể góp nhiều trang cho nó đấy, vì chúng ta có tư duy và chúng ta tự cho mình quyền sống là Con người!
 
Và, nếu bạn đã biết mình không chấp nhận cộng sản hoàn toàn, và quyết hành động gì đó đóng góp cho phong trào, sự nghiệp đó, thì đó là, bạn là… ước mơ của tôi! Bạn là bạn tâm giao của tôi! Vâng, tôi ước mơ tất cả 90 triệu người Việt cùng sống bất hợp tác cá nhân (ôn hòa và kiên quyết) với cộng sản trong cuộc sống, trong mọi lĩnh vực có thể. Khi đó, cộng sản sẽ không còn đất sổng trên dải đất Việt Nam, và Dân chủ, Nhân quyền sẽ có đất sinh sôi cho dân tộc Việt Nam.
((Tác giả ẩn danh))

Sunday, March 22, 2015

11 câu hỏi dành cho đảng cộng sản Việt Nam

Posted on March 19, 2015 by Lê Thy

Những câu hỏi này thật thường tình, nó chẳng có gì cao xa cả. Nhưng nếu mà các Dư Luận Viên hoặc những ai còn ca tụng Hồ Chí Minh và CSVN là những người yêu nước có thể trả lời chính xác được 1/3 số câu hỏi này thôi thì tôi sẽ tự nguyện không viết bài về sự thật CSVN nữa. Sở dĩ tôi gọi là “Những câu hỏi không thể giải đáp” là vì tôi biết nó bất khả thi với sự ngụy biện và thực tế không thể chối cãi của CSVN.
Ngoài ra bài viết này tôi cũng xin giành tặng anh Nguyễn Ngọc Già bởi vì trước khi bị bắt, anh đã có những thách thức mà không Dư Luận Viên, đảng viên nào có thể giải thích được. Nay anh đang ở tù, với lòng cảm mến của mình đối với anh. Tôi xin gửi đến Dư Luận Viên, đảng viên CSVN những câu hỏi của tôi với cam kết như đã nêu trên.

Câu hỏi 1: Vì sao Hồ Chí Minh và CSVN yêu nước lại dùng công hàm Phạm Văn Đồng dâng Hoàng Sa Trường Sa cho Tàu cộng ?
  •  Nếu coi HS-TS chỉ là của VNCH theo cách biện luận của CSVN vậy thì công cuộc thống nhất đất nước mà đảng CSVN vẫn đang tự kể công làm gì ? Thống nhất đất nước lại không bao gồm HS- TS hay sao?
  • Nếu coi HS-TS là của Việt Nam thì tại sao lại công nhận nó là của Tàu ?
  • Tại sao không cho phép tri ân các anh hùng đã ngã xuống trong trận chiến 1974 và sau đó cả những người lính CSVN chết năm 1988 ?
Câu hỏi 2:  Vì sao trên thế giới chỉ còn vài nước theo chủ nghĩa cộng sản và những nước này đều nghèo nàn, lạc hậu. Vậy thứ chủ nghĩa “vô địch thiên hạ, bách chiến bách thắng” mà đảng CSVN tuyên truyền đã đi đâu và làm gì cho dân tộc Việt Nam này ?.
Nếu thật sự chủ nghĩa CS đem lại vinh quang cho dân tộc Việt và Việt Nam vẫn đang trên đà “phát triển” như nhiều người đảng viên, DLV ca tụng thì tại sao các cán bộ cao cấp CSVN từ Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc… đều mua nhà cửa, gửi con cái chạy ra nước ngoài mà không sống dưới chế độ CS tốt đẹp ?

Câu hỏi 3: Tại sao CSVN nói rằng bảo vệ đất nước nhưng lại đàn áp các cuộc biểu tình yêu nước và chưa hề bảo vệ được bất cứ 1 tàu cá, một ngư dân nào bị giặc Tàu bắt đòi tiền chuộc cả. Vậy đảng CSVN và quân đội, Cảnh sát biển đã “bảo vệ” nhân dân chỗ nào ?

Câu hỏi 4: Tại sao CSVN nói ở VN có nhân quyền, tự do ngôn luận lại không cho báo chí tư nhân và công đoàn độc lập hoạt động như các nước khác ?

Câu hỏi 5: Ai đã cấp giấy phép hoạt động cho đảng CSVN ? Xin mời trưng ra giấy phép đó ?. Một đảng phái muốn hoạt động hợp pháp phải có giấy phép hoạt động.

Câu hỏi 6: Đảng CSVN nói điều 4 HP để bảo vệ quyền lãnh đạo của đảng. Nhưng mà đảng CSVN lại nói “Đất nước của dân, do dân, vì dân”. Vậy Đảng CSVN đã trưng cầu dân ý công khai về điều 4 HP hay chưa?. Tại sao đảng CSVN lại tuyên bố “Hiến Pháp không bằng cương lĩnh đảng “ ?

Câu hỏi 7: Ở những nươc tự do người ta không cần ai định hướng dư luận cả. Tại sao ở Việt Nam đảng CSVN lại sinh ra DLV để định hướng suy nghĩ người khác. Những người này ăn tiền thuế của dân mà không thông qua ý dân thì giải thích ra sao ?

Câu hỏi 8: Quân đội và công an của nhà cầm quyền CSVN đều có tên là “Quân đội nhân dân” và “Công an nhân dân” thì tại sao Quân đội và Công An lại không bảo vệ người dân mà chỉ biết “còn đảng còn mình”.

Câu hỏi 9: Đảng CSVN nói VNCH là “ngụy”. Mà ngụy tức là bán nước. Vậy xin trưng ra bằng chứng VNCH đã bán phần đất nào của tổ quốc  ?

Câu hỏi 10: CSVN nói họ không bán nước. Vậy CSVN hãy chứng minh vì sao thác Bản Giốc vào thời Pháp còn nằm trong lãnh thổ Việt Nam và tính từ thác đến Biên giới Việt – Trung là 5km. Mà nay thác chỉ còn 1 nữa là của Việt Nam ?.

Câu hỏi 11: Vì sao đảng CSVN lại “xuất khẩu lao động” rồi sau đó cho công nhân Tàu có trình độ thấp vào lao động tại Việt Nam nếu không phải là bán nước ?.
Thật ra thì còn có hàng ngàn cái “tại sao” mà đảng CSVN không thể trả lời. Nhưng tạm thời tôi chỉ gửi đến DLV và đảng CSVN 11 câu hỏi đó mà thôi. Bởi vì tôi tin chắc để trả lời nó có tình, có lý thì đã là bất khả thi đối với đảng CSVN !. Tôi đang chờ những câu trả lời đó !

Đặng Chí Hùng18/03/2015