Ls Lê Đức Minh FB – Nếu
cuộc chiến tranh Việt Nam có để lại những gì đau xót nhất cho cả bên
thua lẫn bên thắng cuộc, thì đó là hậu quả lâu dài của chất độc màu da
cam (Agent Orange) mà quân đội Hoa Kỳ đã dùng như một loại thuốc khai
quang. Thuốc khai quang này được dùng để diệt cây cối trong những khu
vực chiến sự, nhằm làm Việt Cộng không còn chỗ kín để thiết lập chiến
khu hay xây dựng những căn cứ quân sự trong chiến tranh Việt Nam.
Nhà cầm quyền Hà Nội cho rằng có khoảng 3 triệu nạn nhân chất độc da cam tại Việt Nam khi tiến hành “Vụ kiện hậu quả chất độc màu da cam trong Chiến tranh Việt Nam” đối
với 37 công ty sản xuất hóa chất của Hoa Kỳ, nhưng không thể cung cấp
nổi một test xét nghiệm chứng minh có đúng một nạn nhân do chất độc da
cam/dioxin mà Tòa án Mỹ yêu cầu.
6
đoàn nạn nhân chất độc da cam/dioxin ở Việt Nam và các nhà lãnh đạo Hội
nạn nhân chất độc da cam/dioxin (VAVA) đã đến và đi khắp nước Mỹ để gặp
gỡ nhân dân Mỹ bày tỏ những khổ đau mà nạn nhân Việt Nam phải chịu đựng
gần 4 thập niên qua. Hoạt động của các đoàn nạn nhân này và các nhà
lãnh đạo VAVA đã được nhiều phương tiện truyền thông ở Mỹ thông tin rộng
rãi.
Tòa án Tối cao Mỹ bác đơn thỉnh cầu của nguyên đơn vào ngày 2 tháng 3 năm 2009 vì nguyên đơn Việt Nam đã không chứng minh được chính chất độc da cam đã gây ra các loại bệnh tật như liệt kê trong đơn kiện của
họ, vì cho đến thời điểm đệ đơn kiện, họ vẫn thiếu các nghiên cứu sâu
rộng về ảnh hưởng của chất làm phát quang cây cối có tác động xấu đối
với sức khỏe con người.
Phó chủ tịch Ủy ban trung ương Mặt trận tổ quốc Việt Nam Vũ Trọng Kim cho là “Việc
tòa án Mỹ từ chối lời thỉnh cầu của các nạn nhân Việt Nam là đã bỏ lỡ
cơ hội thể hiện sự công minh của pháp luật và tinh thần yêu chuộng công
lý, tôn trọng nhân quyền của nhân dân Mỹ”.
Phát huy hiệu quả tuyên truyền trong nước.
.
Dĩ nhiên đây có thể được coi là một tội ác chiến tranh, cho dù chính phủ, quân đội hay công ty sản xuất tại Hoa Kỳ vào thời điểm đó có thể không lường hết được những di chứng do loại hóa chất độc hại này tác động lên sức khỏe con người. Bởi vì nạn nhân của loại hóa chất này bao gồm cả binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa, binh sĩ Hoa Kỳ, binh sĩ Việt Cộng và gia đình của họ.
Dĩ nhiên đây có thể được coi là một tội ác chiến tranh, cho dù chính phủ, quân đội hay công ty sản xuất tại Hoa Kỳ vào thời điểm đó có thể không lường hết được những di chứng do loại hóa chất độc hại này tác động lên sức khỏe con người. Bởi vì nạn nhân của loại hóa chất này bao gồm cả binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa, binh sĩ Hoa Kỳ, binh sĩ Việt Cộng và gia đình của họ.
Cho nên đứng về nguyên tắc tất cả những nạn nhân của loại hóa chất này có quyền đệ đơn kiện và đòi bồi thường.
Tuy
nhiên khi nói đến việc kiện, các nạn nhân, kể cả từ hai bên của cuộc
chiến, phải xác định là họ sẽ kiện ai đây. Câu hỏi này khi hỏi những
người dân Việt Nam bình thường nhất, họ cũng sẽ trả lời ngay là kiện
chính phủ Hoa Kỳ. Chứ kiện ai nữa? Chính phủ Hoa Kỳ ra lệnh cho quân đội
Hoa Kỳ sang tham chiến tại Việt Nam. Quân đội Hoa Kỳ đặt hàng chất độc
này từ các công ty hóa chất của Hoa Kỳ và quân đội Hoa Kỳ sử dụng nó
trên chiến trường Việt Nam. Cả ba đối tượng này đều có thể trở thành
những bị đơn trong đơn kiện của Việt Nam.
Theo
luật của Hoa Kỳ, Việt Nam có thể kiện cả chính phủ, cả quân đội lẫn các
công ty cung cấp hóa chất. Những cáo buộc mà phía Việt Nam có thể nêu
ra bao gồm tội ác chiến tranh, tội diệt chủng và những tội danh khác.
Tòa án Hoa Kỳ độc lập với hành pháp và các thẩm phán của Tối Cao Pháp
Viện có quyền tuyên án chính phủ, quân đội Hoa Kỳ hay các công ty Hoa Kỳ
phạm tội ác chiến tranh chống nhân dân Việt Nam trong cuộc chiến Việt
Nam.
Tuy
nhiên lý do thứ nhất làm Việt Nam thất bại trong vụ kiện hy hữu này là
vì Việt Nam đã chọn sai bị đơn. Thay vì chọn kiện cả ba thì Việt Nam chỉ
chọn kiện các công ty sản xuất hóa chất của Hoa Kỳ.
Việc
chọn bị đơn sai lầm này có thể được giải thích bởi nhiều lý do. Thứ
nhất Việt Nam đã chọn nhầm những luật sư Hoa Kỳ để đại diện cho Việt
Nam. Loại bỏ đi thuyết âm mưu, có thể các luật sư mà Việt Nam chọn không
phải là những luật sư giỏi vì họ đã quên đi rằng trong lịch sử kiện
tụng tại Hoa Kỳ, căn cứ vào những án lệ trước đó, các công ty sản xuất
hóa chất đều được miễn truy cứu trách nhiệm một khi họ được yêu cầu cung
cấp các sản phẩm đúng theo đơn đặt hàng của chính phủ và quân đội. Chỉ
với yếu tố này đơn kiện có thể bị tòa án Hoa Kỳ vứt vào sọt rác ngay lập
tức.
Thứ
hai do không hiểu biết về luật pháp Hoa Kỳ và Công Pháp Quốc Tế, Việt
Nam đã nghe theo lời tư vấn tầm bậy của đủ loại chuyên gia hầm bà lằng.
Các chuyên gia này đã có thể tư vấn rằng Việt Nam không nên kiện chính
phủ vì làm như thế sẽ rất bất lợi. Trái lại Việt Nam nên kiện các công
ty để khỏi làm chính phủ Hoa Kỳ mất mặt và vì thế sau này nếu không may
có thua các công ty sản xuất hóa chất thì còn cơ may nhận được lòng
thương hại của chính phủ Hoa Kỳ và vì thế sẽ nhận được viện trợ nhân
đạo. Cái này cũng có thể xuất phát từ sự tính toán có tính chất trục lợi
của chính quyền Việt Nam chứ không phải xuất phát từ mục đích đi tìm
công lý cho các nạn nhân của chất độc màu da cam.
Khởi
đầu vụ kiện Việt Nam đã có lợi thế áp đảo. Chánh án tòa liên bang New
York là chánh án Weinstein đã tuyên bố rằng ông sẽ bỏ qua các án lệ có
liên quan đến các công ty sản xuất hóa chất, và nếu Việt Nam chứng minh
được tội ác vi phạm nhân quyền ở nước ngoài của các công ty này, ông sẽ
không khoan nhượng với các công ty sản xuất hóa chất Hoa Kỳ. Do đó nếu
Việt Nam chứng minh rằng chất độc da cam là nguyên nhân trực tiếp và rõ
ràng không thể chối cãi được của những tổn hại về tinh thần, sức khỏe
của các nạn nhân, thì các công ty sản xuất hóa chất của Hoa Kỳ thua là
cái chắc.
Cái
chuyện có thể xem như dễ như nằm trong lòng bàn tay, vì rõ ràng chất
độc da cam là hậu quả trực tiếp có thể thấy được (?), thì Việt Nam là
đám luật sư trong nước lẫn ngoài nước mà họ thuê đã không làm được trò
trống gì.
Từ
chỗ thấy được hậu quả của chất độc da cam, Việt Nam phải đi đến được
việc chứng minh sự liên hệ đó bằng các luận chứng khoa học, chứ không
phải chỉ mang đến tòa một số chuyên gia vớ vẩn của họ và một số nạn nhân
với ngoại hình kinh khủng do chất độc da cam gây quái thai. Tòa án
không phải là nơi để bày tỏ cảm tính, là nơi kêu gọi lòng nhân đạo. Đó
là nơi Việt Nam phải chứng minh rằng họ hiểu vấn đề, nắm vững vấn đề và
chứng minh được những gì mà họ muốn tòa nghe và hiểu bằng những lý luận
có cơ sở không thể chối cãi được.
Điểm
mấu chốt cần phải chứng minh là chất dioxin, một chất phụ gia có trong
chất độc da cam, là nguyên nhân của mọi thảm họa. Trong khi đó thực tế
dioxin trong chất da cam theo số liệu khoa học của tòa thì chỉ ở một
nồng độ rất thấp, vì chất da cam trên thực tế là chất diệt cỏ chứ không
phải chất độc dùng để giết người!
Thay
vì đưa ra những số liệu thống kê chính xác về khu vực bị thuốc khai
quang, số người cụ thể bị ảnh hưởng, con số nạn nhân cụ thể đã được xét
nghiệm và chẩn đoán đàng hoàng thì phía Việt Nam chỉ đưa ra tòa chừng
20-30 những nạn nhân…đến từ miền Bắc là nơi Hoa Kỳ không có rãi chất da
cam. Trong số nạn nhân chỉ có bác sĩ Dương Quỳnh Hoa (cựu bộ trưởng y
tế) là người miền Nam từng có mặt trong những vùng bị rãi chất độc da
cam.
Chánh
án Weinstein cho biết ông không cần tất cả các nạn nhân đều phải là
người miền Nam mà chỉ là người Bắc vào Nam chiến đấu rồi về lại cũng
được. Tuy nhiên tất cả đều phải chứng minh khoa học và phải có bằng
chứng về những bản đồ ghi lại lộ trình của các chuyến bay rãi chất độc
da cam. Tuy nhiên Việt Nam và các luật sư của mình đã không đáp ứng được
những yêu cầu của chánh án Weinstein trong toàn bộ vụ kiện và họ đã
không chứng minh được có sự liên quan cụ thể nào giữa chất độc dioxin
trong chất da cam và những biến dạng sinh học trên những nạn nhân của
chất độc da cam.
Nhưng
nghiêm trọng nhất là cũng là lý do chính khiến Việt Nam thua kiện là vì
sự gian dối của phía Việt Nam trong khi tiến hành vụ kiện. Việt Nam có
câu “Vô phước đáo tụng đình” nhưng vô phước hơn hết là đáo tụng đình với
một đám nhân chứng giả hiệu, được mớm cung bằng những lời khai ngu ngốc
do bọn chuyên gia ngu dốt soạn ra.
Tòa
án thấy ngay rằng các chuyên gia và nhân chứng từ Việt Nam đều là những
người mà lời khai của họ không có độ khả tín tí nào cả. Ví dụ một anh
Việt cộng Nam tiến và một anh du kích Bến Tre ra trước tòa khai rằng
chất độc da cam màu vàng chóe vì mỗi lần máy bay Mỹ rãi chất độc làm
trời đất đều biến thành màu da cam (?).
Thật
ra chất khai quang đó có màu trắng như bột mì. Nhưng theo quy định về
chất độc thì những hóa chất khai quang này phải được đựng trong những
thùng màu vàng để dễ nhận diện chất độc.
Đã
thế đoàn chuyên gia Việt Nam còn có sự hiện diện của ba con mụ Việt
Cộng đó là giáo sư tiến sĩ Phan Thị Phi Phi của đại học y khoa Hà Nội,
bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phương của bệnh viện Từ Dũ và bác sĩ Dương Quỳnh
Hoa, cựu bộ trưởng của chính phủ lâm thời cách mạng cộng hòa miền Nam
Việt Nam. Bà Dương Quỳnh Hoa còn hùng hồn khai trước tòa rằng lúc ở
chiến khu bà còn tận mắt thấy một thùng chất độc da cam rớt xuống tung
bột vàng chóe khiến ai đi qua cũng phải lấy khăn che miệng. Sau đó bà ta
đưa ra những hình ảnh quái thai của trẻ em Việt Nam để chứng minh đó là
hậu quả trực tiếp của chất độc da cam.
Các
công ty hóa chất Mỹ bắt đầu ra đòn. Họ chiếu cho tòa xem quy trình phun
chất da cam. Tới đó đám bác sĩ chuyên gia và nạn nhân Việt Nam mới hởi
ôi. Té ra chất da cam có màu trắng và máy bay không phải rãi bột mà họ
rãi một dung dịch bột đã pha với dầu hỏa, chứ không mang cái thùng da
cam nào lên máy bay cả. Chưa hết các công ty này cung cấp cho tòa thấy
là quân đội Mỹ không rãi chất da cam tại vùng Bến Tre, là nơi anh du
kích vớ vẫn sống, vì nơi đó là vùng dân cư đông đúc. Đám chuyên gia và
nhân chứng của Việt Nam đứng như những con vịt đực trước tòa không nói
được câu nào. Có biết gì đâu mà nói? Toàn một lũ thấm nhuần tuyên truyền
của đảng. Nghe đảng nói sao cứ lập lại y như vẹt mà thôi !
Sau
năm 1975, Việt Nam có làm một cuốn phim có tựa đề Như Thế Là Tội Ác do
Thương Tín đóng. Trong đó cho đồng bào thấy rõ ràng là chất độc da cam
được chứa trong những bao vải màu trắng hệt như bột mì trong kho. Đây
không phải là ngu thì không biết gọi là gì cho nó thích hợp?
Chưa
hết một anh Việt Cộng Nam tiến lên hầu tòa. Anh ta khai được lệnh từ
miền Bắc xâm nhập vào Nam chiến đấu. Luật sư của bên bị đơn liền mang
hiệp định Paris ra để chứng minh rằng anh cán binh Việt Cộng xâm nhập
miền Nam bất hợp pháp do đó nếu có chết hay tàn phế vì bất cứ lý do nào
thì phải chịu chứ không kêu ai được.
Trong
các hình ảnh của nạn nhân, các chuyên gia của bị đơn chứng minh rằng có
cả những trẻ em sinh ra dị tật vì trong quá trình thai nghén không hề
được cho uống Acid Folic. Tòa hỏi bà bác sĩ Phượng rằng trong cuộc đời
hành nghề của bà , bà có kê đơn cho phụ nữ Việt Nam Acid Folic trong
giai đoạn thai nghén không. Bà này quay tới quay lui như gà mắc đẻ.
Không biết bà ta có biết Acid Folic là cái thứ chi chi không?
Cựu binh Mỹ đến Đà Nẵng năm 2009 “ủng hộ” các nạn nhân chất độc da cam/dioxin.
Thế
là hết! Toàn bộ đám chuyên gia nhân chứng lộ mặt là một lũ ngu, một đám
ăn gian nói dối. Rõ ràng Việt Nam khởi tố vụ kiện là vì mơ màng một
khoản tiền bồi thường hay viện trợ nhân đạo để chia nhau bỏ túi chứ đâu
có phải vì công lý cho những nạn nhân của chất độc da cam đâu.
Tài liệu tham khảo:
Brian Leung, Vietnam, Agent Orange, and GMOs, The Diplomat, 24/11/2014
Tạ Văn Tài, Vụ kiện dioxin: Có thắng được không?, BBC Online
Thông Nguyễn, Vì sao VN thua vụ kiện chất độc màu da cam, Báo Tổ Quốc Online, 11/2014
Tạ Văn Tài, Vụ kiện dioxin: Có thắng được không?, BBC Online
Thông Nguyễn, Vì sao VN thua vụ kiện chất độc màu da cam, Báo Tổ Quốc Online, 11/2014
No comments:
Post a Comment