Hồ Chí Minh, một gián điệp hoàn hảo (Kỳ 11)
Tài liệu: Khách Gia đi tìm đường cướp nước.
1939-1942. Thời liên minh chống Nhật Bản, chống Pháp. Cộng sản thực hiện
thủ đoạn lừa đảo, cướp tinh thần yêu nước của người khác, rõ nét nhất
khi Cộng sản cần đến chạy vạy liên minh, lúc kết thúc thì lại nỗi lực
thanh trừng. Cướp chính quyền giành lấy lãnh đạo, sáng lập nhà nước
chính thể cộng sản độc trị. Mao Trạch Đông truyền thụ cho Hồ Chí Minh
thủ thuật văn hóa đấu đá sàng sảy, tuyệt diệt trí thức, chuộng nông
tuyền bá Cộng sản, phát triển "tinh hoa" vô tổ quốc, tao ra tầng lớp
"tao mầy" chia nhau để trị. Hắn lên ngai vàng Hoàng đế Lục địa, thằng
tao "Khách Gia" cướp ngai vàng miền Bắc Việt Nam.
Nguyên nhân trên, đưa đến tài liệu mật của đảng Cộng sản Việt Nam bị Trung Cộng đáng cướp, vừa giải mã:
"Khách Gia, đặc nhiệm tình báo Hoa Nam liên kết Quốc Dân Đảng".
Nơi nhận tài liệu: Tổng lãnh sự quán Trung Cộng tại Hà Nội, chuyển đến
văn phòng "Bộ Hải Ngoại" Bắc Kinh. Nội dung bản báo cáo của Ban Bí thư
Trung ương Quốc Dân Đảng Trung Quốc, tương ứng giữa 5 tài liệu của Hà
Ứng Khâm (何应钦), Ngô Thiết Thành (吴铁城), Tôn Khoa Hiệp (孙科叶), Tú Phong
(秀峰), và Đô đốc Trương Phát Khuê (张发奎).
Văn phòng Đại Hình của Vương Châu Sâm (王洲森) chuyễn ngữ cùng 5 tài liệu
liên quan đảng cộng sản Việt Nam và chiến tranh Đông Dương. Do hội đồng
tối cao của Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC) chỉ đạo chiến trường
"Đông Dương".
Và sổ tay của Đô đốc Hoàng Húc (黄旭), đại sứ Trung Quốc tại Pháp viết hồi
ký (Wellington Koo), có nói về tài trợ cho Hồ Chí Minh (胡志明), trước khi
có mặt tại chiến khu Việt Bắc, và có các tướng chỉ huy quân sự của Quốc
Dân Đảng hổ trợ, như Thủ Tướng Trương Phát Khuê (张发奎) và Bí Lục (秘录).
Sự kiện này về sau chính cựu Thủ Tướng Trương Phát Khuê (张发奎) cũng đã
công bố, cho thấy những liên quan sự thật về tinh rang của Hồ Chí Minh
(胡志明), ông không có vinh dự nào để làm lãnh tụ kháng chiến vì độc lập
Việt Nam.
Thật vậy, Thủ Tướng Trương Phát Khuê (张发奎) đưa đến tình thế lựa chọn
người lãnh đạo trong cộng đồng Việt Nam sống lưu vong tại Trung Quốc, để
liên minh với Quốc Dân Đảng Việt Nam, một sai lầm lớn vô tình tạo cơ
hội tốt để cộng sản len lỏi rất tự nhiên vào tổ chức chính trị của cộng
đồng Việt Nam, một cách khác nó tự lôi kéo vào để đồng tình ủng hộ chống
Nhật Bản, chống Pháp, và sau đó có nhiều tổ chức phản đối không đồng
tình đường lối đấu tranh và chính trị của "Việt Nam độc lập đồng minh
hội" (越南独立同盟会) "Việt Minh", trong khi đó Quốc Dân Đảng tạo mọi điều kiện
hổ trợ thành lập và chỉ đạo "Liên Minh".
Năm tướng lãnh hùng mạnh nhất của Quốc Dân Đảng Trung Quốc.
Photo lưu trữ: Huỳnh Tâm.
Photo lưu trữ: Huỳnh Tâm.
Vào thời đó, cũng không thể nào, cho phép Trương Phát Khuê (张发奎) lấy
tình cảm cá nhân đặt lên trên nhu cầu vũ trang, bởi còn có Cộng sản Diên
An chia phần bánh cộng đồng Việt Nam lưu vong tại Trung Quốc. Trái lại
Hồ Chí Minh ra sức lũng đoạn chính trị cộng đồng, tìm ảnh hưởng để cướp
tổ chức, trong lúc phôi sinh cách mạnh.
Trung Cộng lo ngại, Hồ dè dặt, sợ thời cuộc không cho Hồ bước vào lịch
sử Việt Nam, cuối cùng đèn xanh cho phép Hồ chấp nhận và yêu cầu Quốc
Dân Đảng hỗ trợ tối đa cuộc kháng chiến chống Nhật Bản, và Pháp. Hồ hứa
sẽ thực hiện đồng bộ với chính sách đối ngoại của Quốc Dân Đảng Trung
Quốc. Trương Phát Khuê vui mừng chấp nhận hỗ trợ mở chiến khu và huấn
luyện bốn ngàn binh sĩ (4.000) của Hồ Chí Minh (胡志明) vào năm 1940. Khởi
đầu Trương Phát Khuê đã có ý tưởng giúp Hồ leo lên ngai vàng Việt Nam.
Trương Phát Khuê chưa hề trù liệu sẽ có ngày nhận hậu quả của Hồ Chí
Minh ban tặng "tiêu diệt Quốc Dân Đảng Việt Nam". [1]
Hồ Chí Minh nhận được tín hiệu gửi từ đại lục Trung Quốc. "nhớ thương
những trái tim của tổ quốc bôn ba hải ngoại". Không bao lâu tình báo,
gián điệp ào ạt tham gia vào cộng đồng Việt Nam Hải ngoại tại Trung Quốc
dưới sự cố vấn của Hồ Quang. Về phía Quốc Dân Đảng khuyết khích và bảo
trợ người Việt Nam tham gia thành lập những hội đoàn, tổ chức cách mạng
chống Nhật Bản, chống Pháp. Họ xôn xao hưởng ứng cùng nhau phất cờ như
nấm mối "Giải phóng độc lập Việt Nam" (越南独立同盟会), "Giải phóng Liên đoàn
Quốc gia Việt Nam", (越南民族解放同盟会), "Liên minh Cách mạng Việt Nam"
(越南革命同盟会), "Độc Lập Đảng (独立党), "Việt Nam Thanh Hóa" (越南清化) của người
Việt tỉnh Thanh Hóa. Riêng tổ chức "Hội Phục Hưng Việt Nam" (越南光复), đã
hoạt động từ lâu, đăng ký tại Nam Kinh, hội theo mục đích chủ trương của
Phan Bội Châu, do ông Hồ Học Lãm (胡学览) làm lãnh tụ và Tảo Mưu (早牟).
Trong những nhóm người Việt Nam yêu nước, lưu vong tại Trung Quốc, cũng
có những người thành danh, từng tốt nghiệp Học viện Quân sự Bảo Định
(军校保定), đang phục vụ trong Quân đội Quốc Dân Đảng, như Hội đồng tham
mưu trưởng Đại Tá Hồ Học Lãm (胡学览) và Tham mưu Ủy viên chính trị Tảo Mưu
(早牟), sau này họ là đầu tàu của Quốc Dân Đảng Việt Nam. [2]
Những hoạt động của nhiều nhóm cách mạng khác nhau, cho thấy phản ánh
lòng dân Việt Nam ở Hải ngoại bồng bột, họ không tập hợp vào một chủ
đích chính trị rõ ràng, trái lại chỉ có tính cách chờ đợi chính trị và
thời cuộc, tuy có dấn thân lại thiếu khả năng lãnh đạo, không chịu
nghiên cứu chính trị, dù họ có sức mạnh trên quan hệ đồng tộc và xa quê
hương. Điểm yếu trong sinh hoạt của họ quá kém không có tờ báo chí nào
đặc biệt để thảo luận hay cập nhật thông tin, họ dư thừa tinh thần ái
quốc, nhưng thiếu bản lĩnh chính trị, thường gặp nhau chia sẻ cá nhân
tình hình thời sự tổng quan. Tổ chức với tên gọi quá nặng ký, không chặt
lý thuyết, mọi luận điểm sơ sài kém nổi trội.
Đến tháng 10 năm 1940. Các ông Lâm Bá Kiệt (林伯杰) Phạm Văn (范文) thành lập
"Việt Nam độc lập vận động đồng minh hội" (越南独立运动同盟会), tại Quế Lâm.
Không bao lâu đổi danh hiệu mới "Liên minh Việt Nam độc lập". Người Việt
Nam ở Hải ngoại hưởng ứng tham gia rất đông, lúc này có sự tham dự của
Hồ Quang, lại thay da đổi thịt một lần nữa gọi là "Việt Nam độc lập đồng
minh hội" (越南独立同盟会), Văn phòng đặt tại Quảng Châu. Đến đây, có những
chuyển biến mới, qui tụ được cả người Việt Nam-Hoa (华越南) lần đầu tiên
người ta nói đến cách mạng chiến tranh Trung-Nhật-Pháp. Khi chuyển đến
miền Bắc Việt Nam, mới gọi tắt là "Việt Minh" (越盟). Kết cuộc những tổ
chức cách mạnh của người Việt Nam bị tình báo, gián điệp của cả hai bên
Cộng sản Diên An và Quốc Dân Đảng xâm nhập, người thu lợi nhiều nhật
hiện thời là Hồ Quang đã thu tóm rác vào một góc rừng Việt Bắc.
Photo lưu trữ: Huỳnh Tâm.
Tuy nhiên "Việt Nam độc lập đồng minh hội" chưa tỏa ánh sáng vào lúc
mới phôi thai, rất ít những thông tin trong và ngoài nội bộ, giữa tháng
10 năm ấy, có một bài viết của Hồ Quang, nội dung: "giản xưng việt chức"
(简称越职) nhằm giới thiệu đảng Cộng sản Trung Quốc tại Quảng Châu, lời kêu
gọi ủng hộ "Việt Nam độc lập đồng minh hội", ý của bài viết này cũng
muốn dựng lên hình ảnh nhân vật tiêu biểu Hồ Học Lãm (胡学览), một đối
tượng vốn đã có uy tín hiện thời và làm cân bằng sinh hoạt giữa hai thế
lực Cộng sản Diên An và Quốc Dân Đảng. Hồ Học Lãm tham gia chủ trì những
buổi hội thảo, còn công việc điều hành có "Liên Minh" lo, (Hoa Nam).
Hồ Quang âm thầm lật lọng, mời Hồ Học Lãm làm cố vấn trên danh nghĩa để
học hỏi kinh nghiệm, Hồ Quang mới thực sự điều hành thu tóm "Liên Minh",
xem xét mọi việc, hoạt động được, nhờ nguồn tài trợ lớn của Quốc Dân
Đảng (中国国民党), thực chất mọi tổ chức nằm dưới lớp áo của "Đồng Minh Hội"
(同盟会) của lãnh tụ "Tôn Trung Sơn" (孙中山). Được các quốc gia hổ trợ như
Anh, Mỹ và Nga.
Trước đó 5 năm, "Tôn Trung Sơn" (孙中山) đã hai lần gặp gỡ với cụ Phan Bội
Châu và những người tiên phong trong phong trào cách mạng "Việt Nam hoạt
động" tại Nhật Bản. Cho thấy Việt Nam đã mở ra một phong cách lịch sử
quan hệ hữu nghị, và hợp tác giữa hai nước cách mạng.
Trước ngày "Việt Minh" chuyển về biên giới Việt Nam-Trung Quốc, Hồ Chí
Minh ra tay trước thanh trừng những thành phần không đồng cánh trong tổ
chức "Việt Nam độc lập đồng minh hội", chỉ để lại Quốc Dân Đảng. Hồ lừa
đảo bằng phương thức "phát triển" tổ chức, mục đích "hòa tan" những tổ
chức yêu nước khác chỉ còn lại một "Việt Minh" sau này Quốc Dân Đảng
Việt Nam cũng là nạn nhân của Hồ. Hồ chuẩn bị mở màn, đánh những cú đấm
mạnh tay "lừa đảo", qua chỉ thị, và ảnh hưởng các cuộc cách mạng của
Trung Cộng.
Cụm tình báo Hoa Nam Hải ngoại, tiếp tay Hồ Quang, thực hiện điều nghiên
những cuộc cách mạng "thành-bại" của người Việt Nam, và luận anh hùng
trước và sau năm 1900 để tìm ưu khuyết điểm trong người Việt Nam.
- 1885-1896. Phan Đình Phùng (1847-1895). Hiệu: Châu Phong (珠峰), nhà thơ
và lãnh tụ "Phong trào Cần Vương", cuộc khởi nghĩa Hương Khê chống
Pháp, cuối thế kỷ 19. Phan Đình Phùng là một học giả nổi tiếng và một vị
quan lớn của Triều đình nhà Nguyễn. Phan Đình Phùng chí sĩ yêu nước đầu
tiên, đứng lên chống lại xâm lược Pháp. Tổ chức qui tụ trí thức và nông
dân Trung bộ, đấu tranh gian khổ chống xâm lược Pháp, trải qua 9 năm.
Tuy Phan Đình Phùng đã thất bại nhưng tên tuổi trở thành "tượng trưng"
cho lòng yêu nước.
- 1884–1913. Hoàng Hoa Thám (1836-10 tháng 2 năm 1913). Còn gọi là Đề
Dương, Đề Thám hay Hùm xám Yên Thế. Người lãnh đạo du kích khởi nghĩa
Yên Thế chống Pháp. Hoàng Hoa Thám là lãnh tụ nông dân Bắc bộ suốt trong
mấy năm cùng với binh sĩ chiến đấu du kích anh dũng. Năm 1913, trong sơ
suất, bị tay sai của Pháp ám sát. Hoàng Hoa Thám đấu tranh thực tế,
trực tiếp chống Pháp.
- Năm 1926, Phan Châu Trinh (潘周楨), 1872-1926. Còn được gọi Phan Chu
Trinh, hiệu là Tây Hồ, Hy Mã, tự là Tử Cán. Ông là nhà thơ, nhà văn, là
chí sĩ thời cận đại trong lịch sử Việt Nam. Phan Chu Trinh mở trường
học, bí mật truyền bá chủ nghĩa yêu nước và công kích nhà cầm quyền
Pháp. Vì vậy, bị kết án tử hình, nhưng Hội Nhân Quyền Paris phản đối,
được trắng án.
Phan Chu Trinh, phát động phong trào "Duy Tân", khẩu hiệu của phong trào lúc bấy giờ là: "Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh",
với phương châm "tự lực khai hóa" và tư tưởng dân quyền. Phan Châu
Trinh cùng Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp đi khắp tỉnh Quảng Nam và các
tỉnh lân cận để vận động cuộc duy tân.
Phan Châu Trinh là người thấy rõ nhất những nhược điểm trong nền văn
minh và trong con người Việt Nam. Ông chủ trương phải thay đổi từ gốc rễ
là con người cùng những yếu tố khác như văn hóa, ý thức hệ, phong tục
tập quán. Bên cạnh đó ông cho rằng Việt Nam phải phát triển kinh tế và
giáo dục để tự lực tự cường, hội nhập vào thế giới văn minh rồi mưu cầu
độc lập chứ không cầu viện ngoại bang dùng bạo lực giành độc lập. Chỉ
như vậy mới bảo đảm Việt Nam sẽ có một nền độc lập chân chính, lâu bền
về chính trị lẫn kinh tế trong quan hệ với ngoại bang, nhân dân sẽ được
hưởng độc lập và tự do, mỗi người dân quan hệ mật thiết với nhà nước.
- Ngày 10 tháng 2 năm 1930. "Dân tộc Việt Nam" chống Pháp, khởi nghĩa
Yên Bái, nổi dậy bằng vũ trang không đem đến thành công. Pháp ngăn chặn
khởi nghĩa từ tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây và Vân Nam Trung Quốc. Một phần
trong cuộc khởi nghĩa do "Việt Nam Quốc dân Đảng" (VNQDĐ) tổ chức hỗ
trợ và lãnh đạo, nhằm đánh chiếm một số tỉnh, thành phố trọng yếu tại
miền Bắc Việt Nam. Mục đích của cuộc nổi dậy là lật đổ chính quyền thuộc
địa Pháp để xây dựng một nước Việt Nam theo chính thể Cộng Hòa.
- Phan Bội Châu, 1867–1940 là một danh sĩ và là nhà cách mạng Việt Nam.
Ông có hiệu là Hải Thụ, về sau đổi là Sào Nam. Tên gọi Sào Nam (巢南) được
lấy từ câu "越鳥巢南枝 (Việt điểu sào nam chi). Phan Bội Châu còn có nhiều
biệt hiệu và bút danh khác như Thị Hán, Phan Giải San, Sào Nam Tử, Hạo
Sinh, Hiếu Hán.v.v... Là một trong những lãnh tụ "Việt Nam Quang Phục
Hội".
Phan Bội Châu thi đỗ Giải nguyên, bôn ba khắp nước Việt Nam kết giao với
các nhà yêu nước như Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp,
Nguyễn Thượng Hiền, Nguyễn Hàm (tức Tiểu La Nguyễn Thành), Đặng Nguyên
Cẩn, Ngô Đức Kế, Đặng Thái Thân, Hồ Sĩ Kiện, Lê Huân, Nguyễn Quyền, Võ
Hoành, Lê Đại v.v...
Phan Bội Châu (ngồi) và Cường Để (đứng).
Photo viện bảo tàng Hakodate Hokuyo (函館市北洋資料館) Nhật Bản.
Photo viện bảo tàng Hakodate Hokuyo (函館市北洋資料館) Nhật Bản.
Phan Bội Châu thấy rõ tình hình đất nước, ông quyết định con đường nên
đi, ở Nhật rồi sang Trung Quốc, kêu gọi nhân dân Việt Nam làm cách mạng.
Những bài thơ của Phan Bội Châu được bí mật truyền tụng trong nhân dân
Việt Nam. Và thành lập "Duy Tân Hội", cầu viện Nhật Bản, hy vọng giúp đỡ
người Việt đuổi Pháp. Điều đó rất nguy hiểm, chẳng khác gì "đưa hổ cửa
trước, rước beo cửa sau". Sau này Hồ Chí Minh mới lộ diện, cũng đi trên
con đường mòn của cụ Phan Bội Châu, chỉ có khác một điều người chưa
thành công, và Hồ đã thành công "đưa hổ Trung Cộng vào cửa trước, và
rước beo Liên Xô ra cửa sau"!
Cụm điệp vụ tình báo Hải ngoại Hoa Nam đi một vòng Đông Dương, đúc kết
tài liệu nghiên cứu, phân tích, khai thác tình hình chiến lược. Trung
Cộng lập kế hoạch cho Việt Cộng hành động.
Hoa Nam thành lập 6 chi nhánh tình báo Hải Ngoại tại Việt Nam.
Chi nhánh 1 - Cộng đồng người Việt sống trên đất Trung Hoa.
Chi nhánh 2 - Biên giới Trung Quốc-Việt Nam.
Chi nhánh 3 - Hà Nội (miền Bắc).
Chi nhánh 4 - Đà Nẵng (miền Trung).
Chi nhánh 5 - Chợ Lớn-Sài Gòn.
Chi nhánh 6 - Cần Thơ (miền Nam)
Từ ngày Hồ Quang đến Nam Kinh theo lệnh của Diên An, nhận công tác bí
mật, với tư cách lãnh đạo cộng đồng người Việt sống trên đất Trung Hoa,
và yêu cầu Quốc Dân Đảng thành lập văn phòng Hải Ngoại tại Việt Nam. Mục
đích để "Việt Nam độc lập đồng minh hội" (越南独立同盟会), tiếp tục nhận tài
trợ tại Việt Nam, "hai ngàn-bốn ngàn" nhân dân tệ (2000-4000), trợ cấp
kinh phí hoạt động hàng tháng.
Tương lai
Cụm tình báo Hoa Nam Hải Ngoại, khai thác tình hình Việt Nam đưa vào
hướng của mục tiêu, hoạt động phá hoại. Giai đoạn đầu, tuyên truyền
hướng dẫn giai cấp tư sản dân tộc, moi móc bày ra cho người dân thấy
nguyên nhân không ngóc đầu lên được, những vấn đề giai cấp tiểu tư sản
bắt đầu phá sản không còn đường sống, khuyến khích, xúi giục, tác động
lên tinh thần đòi quyền sống trên quê hương của người dân, tạo ra cảm
giác cách mạng thành công trên tay người dân, xây dựng hận thù giai cấp
và đào sâu tinh thần chống thực dân, bôi bẩn cửa quyền, cậy thần, cậy
thế, đàn đáp người dân, tham nhũng, hối lộ, sưu cao thuế nặng, nhân dân
khốn khổ, sưu dịch phiền phức, khuyến khích hút thuốc phiện… Tất cả
những điều đó đã biến Việt Nam thành một địa ngục. Đồng lúc, mở rộng
liên hệ với những hội đoàn cải lương, cách ly những nhóm thân thiện tư
tưởng Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu. Việt Minh chọn bàn đạp chống Pháp,
Nhật Bản. Trước khi thực dân Pháp bảo thủ, củng cố thế lực, nền kinh tế
sẽ đảo lộn, cách mạng ra sức giúp đỡ phong kiến và bọn tay sai của
chúng.
Tại Trung Quốc, tìm mọi giải pháp thu phục các nhóm thân Lương Khải Siêu, Bác sĩ Tôn Dật Tiên (chữ Hán:
孫逸仙) và Quốc Dân Đảng, tại Việt Nam tổ chức khủng bố quy mô, những
người bị nghi có dính dáng đến thực dân Pháp đều bị mã tấu. Chúng giết
một người của cách mạng ta giết lại trăm thằng. Khai tử những người Việt
cản trở cách mạnh như Phan Bộ Châu hiện đang có mặt tại Trung Quốc.
Hầu hết các phần tử trí thức biết sợ tìm đường ra nước ngoài, hay bị
thực dân Pháp bắt bỏ tù. những học giả nổi tiếng được nhân dân kính mến
cũng bị quân Pháp đem ra chém đầu. Bọn Pháp gọi phong trào ấy là "án
đồng bào cắt tóc" vì nông dân dùng hai tiếng "đồng bào" để gọi nhau.
Đứng trên gốc độ của người làm chiến lược, khâm phục các nhà lãnh đạo
cách mạnh của Việt Nam, như Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám, Phan Châu
Trinh và Phan Bội Châu, nhưng cộng sản không hoàn toàn tán thành cách
đấu tranh của những người ấy, quá lương thiện không đủ tư cách gian
hùng.
Năm 1940, có những biến động chiến tranh trên thế giới. Thủ đô Paris
Pháp rơi vào tay của Đức Quốc Xã, vào ngày 22 tháng 9 năm 1940. Chính
quyền Nhật Bản gây áp lực ép Pháp, ký "Hiệp định Pháp-Nhật tại Hà Nội".
Trong Điều:
(a) Cho phép Nhật Bản đổ bộ vào Hải Phòng, sáu ngàn quân (6.000).
(b) Cho phép Nhật Bản sử dụng ba (3) sân bay Việt Nam, một quân đoàn của
Nhật Bản vào Việt Nam từ Quảng Tây để thu hồi Hải Phòng.
Cấm các cơ quan vận tải Pháp, xuất cảnh hàng hóa sang Trung Quốc qua cửa
Việt Nam bằng đường biển, đường sắt. Việt Nam đồng ý với phía Nhật Bản
kiểm soát biên giới. Điều này sẽ không chỉ cắt đứt đường Biển Đông, và
thông đạo (通道), để hết nguồn cung cấp nhiên liệu cho quân đội Trung Quốc
tại Liễu Châu, Quảng Tây.
Các tài liệu quan trọng còn cho thấy, Nhật Bản còn cắt sản lượng dầu
hảo, vonfram, antimon của Trung Quốc, một khi muốn dùng các thông đạo
khác phải trang trải khoản chi phí lớn, nhằm buộc chính phủ Quốc Dân
chấm dứt chiến tranh, chấp nhận đàm phán hòa bình. Trong khi đó, Nhật
Bản đã bắt đầu sử dụng Côn Minh cho những phi vụ đánh bom sân bay Hà
Nội, không chỉ trong việc phong tỏa biên giới, và cướp bóc hàng hóa, đốt
cháy nhà cửa của thường dân, nỗ lực để tiêu diệt các nền tảng kinh tế
không cho Trung Quốc nuôi quân kháng chiến. Trong tình huống quan trọng
này, Mao Trạch Đông muốn có được những thông tin tình báo để chống lại
Nhật Bản, ông tung gián điệp xâm nhập vào Đông Dương thành lập chiến
khu, mở ra 3 chiếm trường bản xứ, Việt-Miên-Lào.
Để tránh chiến tranh ở giai đoạn này Trung Quốc sử dụng đến Hồ Quang
chia sẻ cuộc chiến, tấn công Nhật Bản qua những liên kết bí mật với
Pháp, Quốc Dân Đảng. Tạo ra một chiến trường trong nội địa Việt Nam.
Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC) chỉ đạo, những viên tướng chỉ huy Tứ
Lộ Quân thực thi biện pháp phòng ngừa thích hợp nhất đối với quân Nhận
Bản, tại biên giới Việt Nam, quân đội Quốc Dân Đảng lập phòng tuyến.
Trương Phát Khuê (张发奎) lãnh đạo, chỉ huy quân đội Quốc Dân Đảng, triển
khai chiến trường Việt Nam, trao cho Trương Bội Công (张佩公) tốt nghiệp
Học viện Quân sự Bảo Định, đang ở Liễu Châu nhận lệnh phối trí lại cơ
quan gián điệp Việt Cộng, trực thuộc Quân ủy Trung ương Quốc Dân Đảng.
Sau đó bổ nhiệm Hình Đạo Sâm (邢道森) thiết lập một văn phòng tình báo tại
Hà Nội, chịu trách nhiệm kích động người dân Thái tại biên giới Việt
Nam-Trung Quốc, liên kết thành lực lượng dân-quân Thái, chuẩn bị cho các
cuộc tấn công quân sự.
Buổi ra mắt cuốn sách "Điểm đỉnh The Zenith" của tác giả Đoàn Châu
Hồng (段珠红), một sử gia bất đồng chính kiến Trung Quốc đang lưu vong
tại Pháp. Nội dung: Giới thiệu đời thực của "Bác", trong những phân khúc
từng đoạn văn, nói về những nhóm Việt Kiều cộng tác tình báo Hoa Nam
(Việt Nam-Hoa-华越南) tại Quảng Tây lập hội chống Nhật, chống Pháp. Và phân
khúc sự kiện cuộc chiến giữa Thiếu Tá Tham Mưu Hồ (胡) và "Việt Nam độc
lập đồng minh hội" (越南独立同盟会) do Trung Cộng chỉ đạo (Thành lập), sống
chung với Quốc Dân Đảng. Tân Hoa Xã loan tải 1939.
Mặt khác để tăng cường công tác cộng đồng người Việt sống tại Trung
Quốc, tài trợ trực tiếp bốn lãnh tụ đã thành lập những trung tâm sinh
hoạt cộng đồng, tổng cộng hơn 1.000 người, trong đó có hơn 100 người
được gửi đi đào tạo quân sự Tây Nam, 300 người đào tạo năng khiếu tình
báo tại Tĩnh Tây (靖西) và lực lượng Biên phòng 100 người.
Nhóm nghiên cứu đầu tiên (tình báo Hoa Nam) tuyển mộ được 150 người Việt
Nam tại vùng đất biên giới Long Châu (龙州), chọn 20 người huấn luyện
truyền thông, điện báo, những thanh thiếu niên này sau đó trở thành binh
sĩ Trung Quốc, một hỗ trợ lớn cho Việt Minh, lực lượng này thay cho
đường xương sống của "Việt Nam độc lập đồng minh hội".
Cùng năm, Trung Cộng thành lập 2 chiến khu bí mật tại biên giới Việt
Nam, tuyển dụng hơn 300 binh sĩ biệt kích, huấn luyện quân báo. 3 tháng
sau mở rộng huấn luyện tình báo đặc biệt. Các sĩ quan, quân đội dưới
quyền chỉ huy của Trương Bội Công (张佩公) huấn luyện chuyên sâu tình báo
rừng, sau đó họ vượt qua biên giới vào Cao Bằng lãnh thổ của Việt Nam để
thực hiện hoạt động chống Pháp, chống Nhật. Có một số binh sĩ bí mật
trở lại biên giới trong lãnh thổ Trung Quốc, được trang bị quân phục
Nhật Bản, ngụy trang đối phó làm giảm áp lực quân đội Nhật Bản.
"Nghiên cứu chiến tranh". Phần 4, của Tác giả: Luo Min. Tiêu đề cũ:
Quốc Dân Đảng Trung Quốc trong chiến tranh Việt Nam và "Việt Nam độc
lập đồng minh hội" (越南独立同盟会) do Trung Cộng chỉ đạo (Thành lập). (本文摘自
"抗日战争研究" 年第4期,作者:罗敏,原题为:抗战时期的中国国民党与越南独立运动).
Trương Phát Khuê (张发奎) phát triển kế hoạch lấy lại Long Châu. Thúc đẩy 3
Sư đoàn vào Lạng Sơn, đụng độ giao chiến tại Tĩnh Tây (靖西) Cao Bình
(高平) như thể chế ngự được quân đội Nhật Bản, từ tỉnh Vân Nam gửi quân hỗ
trợ, chặn đứng tiến quân của địch trên các thông lộ dọc theo đường sắt
Việt Nam. Tướng Trần Liệt (陈烈) Tứ Lộ Quân và Tướng Lâm Chánh Vĩ (林正伟)
Cửu Lộ Quân từ Vân Nam chuyển quân vào Lạng Sơn Việt Nam.
Tống Tử Văn (宋子文) Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc cảnh báo đại sứ Pháp Henry Haye:
"Nếu Pháp xem xét quá cảnh Nhật Bản tại Đông Dương là một vấn đề cần
thiết. Trái lại Trung Quốc thấy hậu quả sau đó, nó sẽ phát sinh từ việc
buộc phải có hành động bảo vệ mình, người Pháp không thể di chuyển bất
cứ nơi nào hãy tránh phản đối này".
Trương Phát Khuê (张发奎) có viết trong nhật ký của mình: "Nếu Nhật Bản
chuyên sâu vào chiến trường Việt Nam, cuộc chiến tranh chống Nhật Bản
của Trung Quốc sẽ phát động tại biên giới Trung Quốc, cho thấy bản chất
của cuộc chiến tranh này có thể chuyển qua chiến tranh thế giới, Trung
Quốc sẽ chiến đấu chống lại Nhật Bản".
Vào thời điểm đó, Trương Phát Khuê (张发奎) xác nhận: "Sau một thập kỷ
huấn luyện quân đội và cán bộ cộng sản Việt Nam, nếu có cơ hội, tôi phải
giúp đỡ nhân dân Đông Dương". Trương Phát Khuê thành lập tại biên giới
Việt Nam-Quảng Tây, những lực lượng chính qui, để giúp cộng sản chiến
thắng quân Nhật Bản, và liên tục hướng dẫn Khách Gia của mình: "Chúng
tôi chỉ muốn giúp đỡ họ, và không bao giờ muốn thay thế Pháp". Photo lưu
trữ: Huỳnh Tâm.
Mùa đông năm 1940. Quân đội Nhật Bản quét sạch các căn cứ du kích của
tướng Trần Trung Lập (陈中立) hơn 2000 binh sĩ Việt Nam, bao gồm dân quân
dân tộc Thái rã ngũ, tiếp theo tấn công vào quân đội Trung Quốc tại Liễu
Châu thua trận.
Tưởng Giới Thạch (蒋介石), với Đô đốc Trương Phát Khuê (张发奎), Tướng Hà Ứng
Khâm (何应钦), Tướng Bạch Sùng Hy (白崇禧) thảo luận quân sự, có các cán bộ
quân sự cao cấp tham gia, có những báo cáo kêu gọi nhận thức tình hình
tại biên giới Việt Nam, và có những xử lý "Việt Minh" tranh chấp nội bộ,
buộc phải kiểm soát "Việt Nam độc lập đồng minh hội" (越南独立同盟会) theo qui
định quân luật, bảo vệ kế hoạch.
Tưởng Giới Thạch khuyến khích Trung ương Quốc Dân Đảng hỗ trợ Hồ Quang, ông phát biểu: "Tôi nghĩ rằng sự hỗ trợ độc lập cho dân tộc Việt Nam, là trách nhiệm của Trung Quốc".
Chiến tranh Thái Bình Dương không thể tránh, Tưởng Giới Thạch chấp nhận
các yêu cầu của những cấp chỉ huy Trung Quốc bao gồm quân Đồng Minh,
Việt Nam, Thái Lan. Đồng chấp nhận lệnh chỉ huy chiến đấu chống lại kẻ
thù.
Ngày 05 tháng 3 năm 1942, những mật khu phát triển mạnh mẽ của Trung
Quốc "xúi giục Việt Nam phác thảo kế hoạch chiến tranh" chính sách của
mình là ra khỏi cuộc chiến tranh Việt Nam vì lợi ích của các mục đích
thuận tiện, mật khu nên được sử dụng để mở rộng chính trị, ngoại giao và
các phương tiện tích cực, xúi giục nhân dân Việt Nam và người dân Trung
Quốc ở nước ngoài tổ chức vũ trang. Đẩy cuộc chiến đến căn cứ lực lượng
quân sự Pháp, muốn kiểm soát Việt Nam phải đầy đủ tiềm năng, cho phép
quân đội đứng phía trước không cho kẻ thù sử dụng chiến tranh Việt Nam
đưa ra chính trị. Trong khi đó, những người ủng hộ lập pháp (Viện Lập
Pháp), kêu gọi phục hồi tự do của các quốc gia nhỏ trên thế giới, một
cách độc lập.
Tháng 8 năm 1942. "Việt Nam độc lập đồng minh hội" của Hồ Chí Minh, với
bản sắc giành độc lập cho Việt Nam, thay mặt "Liên đoàn quốc tế chống
xâm lược", ông rời Việt Nam sang Trung Quốc, ăn mặc như một nhà nông mù
mắt, Hồ Chí Minh, đi với một ký giả người Hoa Kiều (tình báo Hoa Nam)
bằng thẻ kinh doanh đến Trùng Khánh. Bởi vì ba tài liệu do Thanh niên
Trung Quốc đưa tin trong buổi họp báo của Quốc tế (INS). Hồ với tư cách
phóng viên đặc biệt, và giấy chứng nhận tùy viên quân sự Đông Dương.
Tháng 11 năm 1943, Tưởng Giới Thạch tuyên bố tại Hội nghị "Khải La"
(开罗-Cairo) rằng: "Trung Quốc không có tham vọng cai trị trên lãnh thổ
Annan" (安南) và đề xuất: "Sau khi chiến tranh làm cho Annan độc lập. Như
vậy, hoạt động cách mạng Việt Nam ở Trung Quốc trở nên sôi động hơn.
Phần chiến khu, huấn luyện quân sự, chủ ý đào tạo tổ chức chính trị, đại
diện các đảng phái chính trị khác nhau ở Việt Nam cuối cùng từ bỏ định
kiến, thành lập một tổ chức thống nhất Liên Minh".
Thành lập "Ủy ban trù bị Quốc gia" bao gồm những tổ chức người Việt Nam
"Việt Nam độc lập đồng minh hội" (越南独立同盟会), quân đội người Thái, Quốc
Dân Đảng Việt Nam và người Việt Nam ở hải ngoại. Tuy nhiên không ai đủ
yếu tố và kỹ năng lãnh đạo, tìm những nhân vật cao quý càng khó, chỉ còn
lại bè phái, đưa đến đấu đá nội bộ, tranh giành quyền lực, khinh miệt
lẫn nhau, trầm trọng hơn những tín hữu cộng sản không chấp nhận liên kết
với đối diện, hành động như thế không khác nào quyết định phản bội,
thậm chí cộng sản còn lạm dụng vài nhân vật quyền lực tạo thân thế riêng
cho mình. Can thiệp và hòa giải sân khấu chính trị không hy vọng hay ít
thành công bởi người Việt có máu mặt đấu đá".
Trương Phát Khuê (张发奎) đau đầu, bất lực, khi ông chăm chỉ và chú ý yêu
cầu các lực lương hòa giải, chính Hồ Chí Minh cũng không thể hiện sự
khiêm tốn và chân thành, tưởng hòa giải được nhưng không đơn giản, bởi
đấu đá vì lợi ích nhóm, quên đi quyền lợi thành lập quốc gia Việt Nam.
Kỷ niệm ngày đình chiến, giám đốc chính trị Quốc Dân Đảng Lương Hoa
Thịnh (梁华盛), bị ám sát trong bữa ăn sáng. Trong hồ sơ có ghi: Trước đó
Lương và Hồ cùng nhau trò chuyện hàng chục lần. Lương thảo luận cho rằng
những lời phát biểu trên các văn bản của Hồ "giàu trí tưởng tượng hòa
bình", ông Hồ đã khẳng định yếu tố dương tính của "Quốc tế Cộng sản", đó
là một khuyến cáo của Hồ cho rằng ông là người thực hiện độc lập cho
Việt Nam, khi ấy ông quên những tổ chức khác, thực tế có những tổ chức
của người Việt Nam hơn Hồ. Tuy nhiên theo ý của Mao Trạch Đông muốn
"chuyển đổi" vị trí của Hồ vào lúc này.
Mao Trạch Đông cho biết: "Trong cuộc đời hoạt động cách mạng của Hồ
Quang chưa từng có một lần giam cầm nào. Hồ Chí Minh xuất bản tập thơ
"Nhật ký trong tù", qua đó để thay cho một tin nhắn, vượt lên tần chính
trị Việt Nam. Chính bí danh "Lý Quang Hoa" (李光华) tức Đại tá Hoàng Văn
Hoan cũng khẳng định rằng Hồ Quang cầm nhầm (Nhật ký trong tù), tôi là
người biết rõ điều đó".
Năm 1980 Lê Duẩn thân Liên Xô, loại trừ thân Tàu, Hoàng Văn Hoan đào
thoát tị nạn Trung Quốc, sau đó qua đời ở Bắc Kinh. Hoàng Văn Hoan đã
từng bí mật viết thư gửi Việt Minh ở Vân Nam, yêu cầu họ viết thư cho
Trương Phát Khuê (张发奎) huy động phản đối Việt Nam, yêu cầu ông Hồ Chí
Minh chỉnh đảng lập tức hợp tác với "Liên minh quốc tế chống xâm lược",
khấp nơi kêu gọi "Tháp Tự Xã" (塔斯社) tại Trùng Khánh, thay mặt gây áp lực
lên Hồ Chí Minh.
Ngày 10 tháng 9 năm 1943. Trương Phát Khuê (张发奎) đồng ý để Hồ (Khách
Gia) nộp hồ sơ mở văn phòng trung ương Việt Minh tại Đài Bắc thủ đô của
Trung Hoa Dân Quốc (THDQ, thường gọi là "Đài Loan"). Hồ sơ, lý lịch của
Hồ nay đã giải mã là một tình báo chiến lược của "Việt Nam độc lập đồng
minh hội" do Trung Quốc chỉ đạo chiến tranh Việt Nam (越南独立同盟会), (本文摘自
"抗日战争研究" 年第4期,作者:罗敏,原题为:抗战时期的中国国民党与越南独立运动). Photo lưu trữ: Huỳnh Tâm.
[4]
Trương Phát Khuê (张发奎) gặp Hồ Chí Minh trao đổi tập thơ "Nhật ký trong
tù", Hồ còn hứa sẽ tái cấu trúc "Việt Minh" vào mạng lưới tình báo Trung
Cộng tại Hà Nội, sẽ hiệu lực sau khi kết thúc chống Nhật, để đổi lấy tự
do của mình.
Ngày 23 tháng 1 năm 1944, tình báo của Trương Phát Khuê (张发奎), cho biết: "Nếu
thời ấy vì lâu dài của Quốc Dân Đảng Trung Quốc, cho Hồ Chí Minh nghỉ
hưu, tất nhiên sau đó vô hiệu hóa tại Trung Quốc thì ngày nay không có
chuyện chống lại Quốc gia Trung Hoa".
Trương Phát Khuê hỏi ông Hồ:
− Làm thế nào để thực hiện công việc cách mạng;
Hồ đáp:
− Thành lập một căn cứ du kích tại biên giới Việt Nam, thực hiện tuyên
truyền là chính, còn vũ trang làm việc sau, tuy nhiên có kế hoạch:
(a) Truyền đạt cho nhân dân Việt Nam biết chính phủ Quốc Dân Trung Hoa và xác định lập trường độc lập của Việt Nam.
(b) Phát triển các tổ chức Liên minh cách mạng Việt Nam và lực lượng.
(c) Thông đồng Đồng Minh quân sự đã sẵn sàng để nhập cảnh vào Việt Nam.
(d) Đấu tranh cho đến khi hoàn toàn độc lập và tự do cho Việt Nam
Đô đốc Trương Phát Khuê hỏi tiếp:
− Tôi biết những lực lượng vũ trang của Mao Trạch Đông trong hàng ngũ của bạn có hiệu năng không, và hỗ trợ thế nào?
− Chủ tịch Mao cho chúng tôi nhiều kinh nghiệm chiến đấu, và hỗ trợ
nhiều vật chất lẫn tinh thần, tôi rất ngưỡng mộ chủ tịch Mao kể cả Thống
Tướng Tưởng Giới Thạch.
− Tôi sẽ đưa Khách Gia leo lên ngai vàng miền Bắc Việt Nam.
− Đa tạ Đô đốc, ngày ấy tôi sẽ mời Đô đốc thăm viếng Việt Nam.
− Tôi cảm thấy chúng ta sẽ là thù trong nay mai, bởi Cộng sản và Quốc gia không đi chung đường.
Tưởng Giới Thạch và Trương Phát Khuê thừa biết Hồ Quang con rối của Cộng
sản Mao, Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu, nhưng vì chống Nhật Bản và Pháp phải
gác lại một phần nợ chính trị Trung Hoa!
Trương Phát Khuê (张发奎) lấy uy tín cá nhân, tạo điều kiện thuyết phục,
hướng dẫn các đại diện Liên minh cách mạng ngồi lại thảo luận việc độc
lập Việt Nam, thành lập "Ủy ban trù bị Hòa giải" khắc phục mọi dị biệt
trong khi đang trả giá thành phần chính phủ tương lai, nhưng ở Hồ Quang
muốn hốt trọn gói và mời mọi người đến ăn cỗ mà trên bàn không có thực
đơn. Trương Phát Khuê chủ trương Hồ Chí Minh vẫn là người đứng đầu "Ủy
ban trù bị Hòa giải".
Cuối tháng 3 năm 1944, Liên minh Hồ Quang ứng cử được bầu vào Ban chấp
hành, tên chính thức Hồ Chí Minh xuất hiện, Hồ Chí Minh nhanh tay cướp
Ban chấp hành Trung ương kháng Nhật Bản, chống Pháp. Trong tháng 8, chi
nhánh Liên đoàn Vân Nam đề cử ba thành viên vào tổ chức Việt Minh (3
tình báo Hoa Nam), Hồ Chí Minh đạt được thắng lợi chính trị tại hải
ngoại. Trong quá trình tái cơ cấu tổ chức Việt Minh, Hồ cố tình loại bỏ
những thành phần chính trị không thân Mao, và ngoài luồng cộng sản, kể
cả thành viên Quốc Dân Đảng Việt Nam. Trương Phát Khuê bất lực trước khi
Hồ Chí Minh có thế lực mạnh.
Trương Phát Khuê (张发奎) gửi báo cáo về cho Tưởng Giới Thạch (蒋介石), Ngô Thiết Thành (吴铁城) cho biết thất bại:
− Ban đầu tôi thuyết phục phe Hồ trở lại với công việc chống Nhật
Bản. Ý định đó vào ngày 09 tháng 8 năm 1944. Cho nên, Trương Phát Khuê
(张发奎) đổi sự vụ lệnh, ở lại chiến trường với số tiền chiếm đoạt được của
quân đội Nhật Bản "bảy mươi sáu ngàn nhân dân tệ" (76.000) và thiết bị y
tế, tặng hết cho Hồ làm chi phí của các Lữ đoàn. Đánh giá: Trong cùng
năm đó vào ngày 1 tháng 10, Trung tâm Quốc Dân Đảng Trung Quốc chỉ biết
Hồ Quang và các nhà lãnh tụ Việt Minh, hoàn toàn không biết Việt Cộng
hay Hồ Chí Minh.
Cùng mùa đông năm đó, một máy bay quân sự của Mỹ bị rơi ở Cao Bằng Việt
Nam, Thiếu tá Hy An (希安) là người giải cứu Claire Lee Chennault thoát
nguy hiểm, ông ta được đưa đến cơ quan Văn Man, Phạm An Bài (范安排) bố trí
giới thiệu Hồ Chí Minh. Trung úy Claire Lee Chennault lực lượng không
quân Hoa Kỳ, chỉ huy quân đoàn "Biệt đội Phi Hổ". Một viên chức của cơ
quan tình báo chiến lược Hoa Kỳ được sắp xếp làm việc cho Quốc Dân Đảng
Trung Quốc trong chiến tranh Thế giới II. [3]
Cuối năm, Mao Trạch Đông viện trợ vũ khí, tài chánh, quân phục và dép
Bình Trị Thiên cho Việt Minh. Mao bắt đầu đưa quân vào Nghị Lượng (宜良),
tỉnh Vân Nam. Hồ Chí Minh đến Liễu Châu gặp Trương Phát Khuê (张发奎) báo
cáo: "Tôi là thành viên cộng sản, nhưng hiện nay tôi đang làm việc sự
độc lập cho Việt Nam, bây giờ tôi đang làm việc không vì cộng sản. Tôi
có thể bảo đảm đặc biệt này đối với Ngài, và Việt Nam sẽ không được thực
hiện chủ nghĩa cộng sản trong 50 năm".
Xem đây những lời hứa của Hồ Chí Minh, Đô đốc Trương Phát Khuê (张发奎) thư
đến Tưởng Giới Thạch (蒋介石), Ngô Thiết Thành (吴铁城) cho biết thêm: Quốc
Dân hãy cảnh giác, dè dặt đừng để mắc lừa Hồ (Khách Gia-客家)".
Những năm chiến tranh, Quốc Dân Đảng Trung Quốc gặp khó khăn nhất, vẫn
phải hỗ trợ cho hàng ngàn người Việt Nam hoạt động cách mạng yêu nước.
Cung cấp, tài trợ từng tháng một. Riêng tháng 3 năm 1945 tài trợ cho
Việt Minh "năm triệu nhân dân tệ" (5 triệu), và tài trợ tương đương cho
nhóm quân đội "Việt Nam cách mạng vũ trang". Tháng năm đó, Trung Tá Quốc
Dân Đảng Dương Thanh Văn (杨清文) mở khóa đào tạo năng khiếu cho một trăm
thành viên cách mạng Việt Nam.
Hồ (Khách gia 客家-Hakka), cùng đi với Mã Duy Nhạc (马维岳), và Tập Lục
(卅六) vào lãnh thổ Việt Nam. Họ nhanh chóng tổ chức quân đội cách mạng
Việt Nam, phát triển mạnh, có trên 50.000 tay súng. Đài Loan Tin tức
hàng ngày, mô tả Hồ Tập Chương (胡集璋) tộc Khách gia (苗栗客家) Đài Loan (台湾),
và bức ảnh này là của gia đình Hồ Tập Chương (胡集璋) Nguồn: Đài Loan Tin
tức hàng ngày. [5]
Quốc Dân Đảng Trung Quốc khẳng định: Năm 1925, Tổng lãnh sự quán Nga tại
Quảng Châu gửi thông báo, Hồ Quang có mặt tại Diên An, ông thường tham
dự những buổi chuyên đề quân sự do Diệp Kiếm Anh tổ chức và chủ trì tại
Vũ Hán, hướng dẫn đào tạo du kích, tổ chức quá nhiều lần như vậy, cho
thấy Diên An quá ngu dốt, khoe cho người khác biết. Ông Hồ đã lan truyền
Cộng sản vào Việt Nam đã phát biểu: "Tưởng Giới Thạch phản cách mạng,
cách mạng thực sự trong Diên An". Sau khi được thông báo trên, buộc Hồ
phải trải lại quyền lãnh đạo cho các thành viên của "Liên Minh" của
Nguyễn Hải Thần (阮海臣), Vũ Hồng Khanh (武鸿卿). Đồng lúc ấy Hồ tránh né, và
giết chết một đồng chí cách mạng Đặng Hữu Khánh (邓有庆).
Tháng 2 năm 1946, ông Hồ cũng đã viết thư gửi cho Trương Phát Khuê
(张发奎), mời ông đến thăm Việt Nam và tiếp tục ủng hộ cách mạng Việt Nam;
cùng năm vào tháng 12 năm đó, đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động một
cuộc nổi loạn lớn. Hồ Chí Minh gửi thư cho Trương Tương Quân (张将军), nội
dung cho biết người dân đang chết đói ở miền Bắc Việt Nam, cách mạng
Việt Nam đang gặp khó khăn, hy vọng ông Trương Tương Quân hướng dẫn làm
thế nào để đạt được thành công cách mạng.
Mùa thu năm 1947, chính phủ Quốc Dân Đảng đã vận động chống nổi loạn của
Mao, Hồ Chí Minh cũng đã gửi một bộ trưởng chính phủ Bộ Công thương
Nguyễn Đức Thần (阮德臣) đã đến Quảng Châu để tìm kiếm viện trợ quân sự,
đòi hỏi chính phủ phải gửi nhiều hơn để giúp họ đào tạo sĩ quan quân
đội. Yêu cầu của Hồ Chí Minh xem ra quá đáng, Trương Phát Khuê (张发奎) bỏ
qua. Tưởng Giới Thạch (蒋介石) xét lại rồi giới thiệu đến Trần Thành (陈诚),
Ngô Thiết Thành (吴铁城) và Trần Quả Phu (陈果夫), đang công tác tại Quảng
Châu, gặp Giám đốc sở Hậu Cần Thiếu tướng Tiêu Văn (萧文), theo từng trình
mọi người muốn tìm hiểu thực trạng của Việt Nam. Kết quả chính phủ coi
Hồ Chí Minh là trung tâm làm dân đói khổ không nên hỗ trợ ông. Khi đại
diện Hồ Chí Minh trở về Quảng Châu, Trương Phát Khuê (张发奎) gặp họ, thấy
mua các mặt hàng thiết bị thông tin liên lạc và vật tư y tế chuyển về
Việt Nam.
Trước đó Hồ Chi Minh câu cá lớn Trương Phát Khuê, bằng cách hỗ trợ quân
đội Quốc Dân Đảng trở lại Lạng Sơn. Trương Phát Khuê (张发奎) vẫn suy nghĩ
theo tình hình cũ, ông chỉ biết chính sách chiến tranh của Quốc Dân
Đảng, đặc biệt chính sách bộ Hải ngoại còn hợp thời. Khi ông đi Nam
Kinh, dành thời gian đến thăm Trần Quả Phu (陈果夫), Chủ tịch Ủy ban Tài
chính Quốc Dân Đảng. Báo chí phỏng vấn:
− Thủ tướng Trương Phát Khuê (张发奎) đề nghị giúp Việt Nam thiết lập một
chính quyền trung ương. Chưa kịp trả lời Trần Quả Phu hỏi:
− Thủ Tướng có biết nhiều về Hồ Chí Minh không, thành viên Cộng sản của Mao. Trương Phát Khuê ấp úng trả lời:
− Tôi đã biết ông ấy, nhưng tôi vẫn muốn giúp anh ta và đơn giản, ông
không phải là một đảng viên cộng sản, ông là một thành viên Hải Ngoại
đại diện của Ấn Độ (印支), phản đối đế quốc chủ nghĩa, và không chống lại
chúng ta, trong cuộc đấu tranh của mình cho độc lập Việt Nam, chúng ta
nên giúp anh ta giải phóng đất nước khỏi ách thống trị của Pháp.
Trần Quả Phu (陈果夫) tự biết Trương Phát Khuê (张发奎) trái quan điểm, khác
nhau về vấn đề Quốc-cộng. Trương Phát Khuê nhấn mạnh rằng:
− Vấn đề, nằm ở người Việt Nam nếu là cộng sản không thể đủ khả năng để
cạnh tranh với tôi, và xin giải thích với ông, Việt Nam chăm chỉ tranh
đấu tốt, tôi đã nói, đó là hàng loạt người Việt Nam ở Quảng Tây trở về
quê hương, tôi cảm thông người Việt Nam, và thông cảm cho các bên khác,
do đó, không lo lắng về viện trợ cho Hồ Chí Minh nó sẽ không gây ra bất
kỳ hậu quả xấu nào, cũng như chính phủ của Hồ sẽ không ủng hộ Mao Trạch
Đông, ông đang tìm kiếm sự hỗ trợ của chúng tôi".
Tình hình đã thay đổi nhiều, Trung Quốc đến ngày chia đôi đất nước Quốc
Đài Bắc-Cộng đại lục, Trương Phát Khuê lưu vong tại Hồng Kông và qua đời
1980.
Cho đến năm 1967, tại Hồng Kông, Trương Phát Khuê (张发奎) và Hạ Liên Anh (夏莲瑛) tiết lộ: "Gần
như mội người chỉ trích tôi hỗ trợ cho Hồ Chí Minh, và nhiều người khác
nói: Hồ Chí Minh leo lên trên đầu của chế độ Cộng sản và ngự trị trên
ngôi vua tại Bắc Việt Nam bởi vì tôi chống đỡ. Nhưng tôi tin chắc rằng
tôi theo đuổi trong suốt chính sách Việt Nam là chính xác, dù đôi khi
liên quan xung đột giữa người Việt Nam, tôi tin rằng câu nói cũ ở Trung
Quốc: "trái tim của những người trên thế giới". Nếu Hồ Chí Minh là cộng
sản xã hội chủ nghĩa, tất nhiên Hồ không thể thoát được khỏi xiềng xích
của Đảng cộng sản của ông, và bây giờ Hồ đang dẫn đầu bởi mũi tên đi tới
sau lưng của Hồ, có thể người khác giành chiến thắng".
Những người rời Việt Nam như Nguyễn Hải Thần (阮海臣) chỉ vì Quốc Dân Đảng
không phù hợp cho Việt Cộng và các nhà lãnh đạo miền Nam Việt Nam cũng
thế, chỉ có lãnh tụ Phan Bội Châu "Việt Nam Quang phục Hội" (越南光復會) mới
xứng đáng anh hùng đất Việt nhưng đã bị tên cướp hào phóng Hồ Chí Minh
bán cho Pháp vào ngày 30 tháng 6 năm 1925, đã qua đời 1940. Hồ quan tâm
chính là để bảo vệ quyền lợi của Trung Cộng. Một câu hỏi nữa là: Mỹ muốn
hỗ trợ cho các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng không tìm được người thực sự
xứng đáng để hỗ trợ, quan điểm này, chứng tỏ quá trình lịch sử chưa có
cơ hội độc lập đúng nghĩa của nó.
Không thể phủ nhận, cuộc chiến này, và nó chỉ tạm kết thúc vào cuối thập
niên 50. Các nhà lãnh đạo miền Bắc và miền Nam Việt Nam nhận được tin
Trương Phát Khuê (张发奎) tị nạn Hồng Kông. Hồ Chí Minh (胡志明) lên nắm chính
quyền ở miền Bắc Việt Nam. Ở miền Nam Việt Nam với chính thể VNCH bầu
cử tổng thống tự do. Đến năm 1967, Nguyễn Văn Thiệu (阮文绍) đắc cử Tổng
thống, gửi Vũ Hồng Khanh (武鸿卿) đến Hồng Kông để thăm viếng Trương Phát
Khuê (张发奎), ông cho biết: Hồ Chí Minh có nguyện vọng, nếu Vũ Hồng Khanh
(武鸿卿) được bầu làm tổng thống, sẽ cử đại diện đàm phán hòa bình với Hồ
Chí Minh, bởi trước đó Hồ Chí Minh, có dự định tác động lên Tổng thống
Trương Tương Quân (张将军). Điều này rõ ràng là tình yêu không được đáp lại
dù một giấc mơ. Đúng là Hồ không thể thành cháo.
Căn cứ vào chiến tranh và chính trị của những thập niên 40-50. Vẫn trên
đà tiếp tục đối phó xem đó là một biện pháp sống còn của phe Cộng sản.
Chiến tranh thường để lại thắng lợi và đầu hàng, cuối cùng Nhật Bản đã
ngã ngựa, quân đội viễn chinh Pháp cũng không kém đau thương. Thế nhưng
chiến tranh để lại sự phá hủy hoàn toàn đất nước Việt Nam, không ai xin
lỗi, và bồi thường cho nhân dân Việt Nam, họ chỉ biết thu hồi quân cán
chính và các thỏa thuận khác có lợi cho họ. Khách Gia (Hồ Chí Minh) leo
lên ngai vàng miền Bắc Việt Nam, ông hứa hẹn tiếp tục tàn phá miền Bắc
Việt Nam.
Một quân báo Pháp để lại nhật ký: Đã chứng kiến sự ngược đãi của quân
đội Trung Quốc, làm nhục nhân dân Việt Nam, hành động quá sốc và đau
đầu. Khi đoàn quân Hán đi qua thị trấn Tĩnh Tây (靖西), người sĩ quan ra
lệnh mở đường. Người đàn ông Việt Nam đưa con ngựa của mình vào lề để
tránh, vô duyên cớ bị quân Trung Quốc đánh đập tàn nhẫn, co chân lên đầu
gối vào người dân vô tội, và tôi nhìn thấy một sĩ quan Trung Quốc
truyền lệnh giựt sập gian hàng bên đường, cướp hàng hóa, sau khi đoàn
quân đi qua, đốt cháy; trước mặt tôi có vài em bé vô tư đang chơi ngoài
đường, quân Trung Quốc lia một tràng súng giết chết tươi tất cả, người
dân chỉ biết nuốt hận dữ dội. Chiến tranh tại Đông Dương, người dân
thiệt hại nhiều nhất. Hàng triệu người Việt Nam đói khổ bỏ miền Bác vào
Nam tìm tự do, gây ra một thảm kịch lịch sử nhân loại hiếm có.
Hồ Chí Minh yêu cầu Trung Cộng tiếp tục đưa quân đội về phía Nam, Hồ học
được văn hóa đấu đá của Trung Quốc, nay truyền lại cho thế hệ con cháu
cộng sản. "Bác" chỉ ước mong tương lai "Việt Nam giỏi đấu đá nội bộ",
tất cả vì quyền lợi tập đoàn mà ngoảnh mặt làm ngơ Tổ Quốc.
Những phần đã đăng:
No comments:
Post a Comment