Thưa quý bạn trẻ hải ngoại thân mến,
Trước
đây tôi có viết một bức thư cho các bạn trẻ tranh đấu trong nước để bày
tỏ sự ngưỡng mộ về lòng can đảm và tình yêu nước của họ. Tôi ví họ
giống như những Thiên thần, những Bồ tát giáng trần. Bởi vì sống dưới
chế độ cực kỳ man rợ của loài quỷ sứ, ngay cả những ông già mang danh
“lão thành cách mạng” từng thề quyết tử để dân tộc quyết sinh mà còn
phải sợ, để nay phải chịu phận hèn; trong khi các bạn trẻ ấy bị quỷ
khủng bố bao năm lại dám đứng lên, thì họ quả là những bậc siêu nhân.
Khi
còn trẻ, tôi đã tình nguyện vào Quân đội để làm người lính xông pha
ngoài chiến trường hầu chống lại cuộc xâm lăng của bọn cộng sản từ Miền
Bắc. Nhưng so với sự dũng cảm của các bạn trẻ ấy, tôi không thấm vào
đâu. Bởi vì lúc bấy giờ tôi có khí giới trong tay và nếu chết thì được
tuyên dương công trạng, được thăng một cấp và thân nhân được lãnh tiền
tử tuất. Còn những bạn trẻ yêu nước bây giờ với đôi tay trần, rất ôn
hòa, chỉ mới lên tiếng chống quân xâm lược Tàu thì không những riêng bản
thân bị đánh đập, tù đày, hãm hại, mà thân nhân, gia đình của họ cũng
bị trừng phạt dã man.
Mỗi
khi nghe bài hát “Anh Là Ai?” của Việt Khang hay nhìn những người anh
chị em tranh đấu bị quỷ sứ đánh đập mặt mày sưng húp, be bét máu, trong
lòng tôi sục sôi cơn uất hận như thể chính mình bị chúng đánh đập. Cả
Đất Nước đang bị bọn quỷ sứ mang danh lãnh đạo đấu đá nhau để giành
quyền làm đầy tớ ngoại bang, chứ chẳng có thằng nào chịu dựa vào thế lực
nhân dân để giành quyền độc lập. Trong khi ấy, những thành phần đã từng
ra sức xây nên cỗ máy độc tài toàn trị này chỉ biết ngồi nhà viết thư
ngỏ hoặc kiến nghị; chứ không chịu tập hợp nhau lại liều chết để làm tấm
gương cho toàn dân vùng lên. Bọn cầm quyền đốn mạt như thế. Lớp người
yêu nước bị chúng lừa mà nhúng tay vào tội ác thì không dám nhận mình có
phần trách nhiệm, lại tìm cách biện minh để chạy tội. Vậy còn mong gì
cứu nhân dân thoát cảnh lầm than để được sống xứng đáng với phẩm giá của
mình?
Thưa các bạn trẻ hải ngoại thân mến,
Đất
Nước Việt Nam rơi vào tình cảnh tồi tệ này chẳng phải không có nguyên
nhân. Tôi, một cựu quân nhân Quân lực VNCH, không có một thành tích gì
đáng kể để dám cầm bó đuốc trao lại cho các bạn, giống như các ông già
hiện nay đang bày trò xây dựng thế hệ “hậu duệ”. Tôi cũng chẳng dám xưng
mình tiền bối để nói chuyện với hậu sinh. Tôi chỉ xin phép nêu lên các
sự kiện xảy ra trong thời đại của tôi và kèm theo sự nhận định của riêng
mình để báo cáo, tường trình cùng quý bạn một số sự kiện với tư cách
của một kẻ “lạc đường vào lịch sử”, rồi từ đó sự phán xét, đánh giá là
quyền của quý bạn.
Là
người yêu nước hết mình, tôi chỉ biết trên đầu mình là Tổ Quốc, sẵn
sàng phục vụ mà không hề đòi hỏi sẽ được đền bù. Với tinh thần không phe
phái, không điêu ngoa, tôi sẵn sàng chết vì lý tưởng bảo vệ SỰ THẬT để
chống lại những bọn người hô hào “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” mà lại hà
hiếp dân để bán nước. Tôi chống cộng sản đã đành, nhưng tôi không ngần
ngại vạch trần tội ác của bọn lưu manh danh nghĩa Chống Cộng mà hành
động không khác gì cộng sản. Với sự lương thiện của người có chút học
vấn, tôi sẵn sàng trao đổi, đối thoại một cách thẳng thắn với bất cứ ai
có tấm lòng với Đất Nước và sẵn sàng phục vụ cho bất cứ người chân chính
nào đấu tranh vì lý tưởng dân chủ.
* * *
Sử
sách ghi chép rằng có một trăm (100) giống dân Việt sống ven bờ sông
Dương Tử bên Tàu, mà chỉ còn một giống Lạc Việt phải chạy xuống miền Núi
Nùng Sông Nhị để tồn tại, vì chủ trương Hán hóa của dân Tàu. Kể ra điều
đó để các bạn biết rằng nòi giống Lạc Việt của ta là những sinh vật
hiếm quý (endangered species) có bản năng sinh tồn rất cao nên mới còn
sót lại trong nhân loại. Họ từng nhiều phen bị quân Tàu tràn sang đánh
chiếm, đô hộ nhưng cũng nhiều phen quật khởi để giành quyền tự chủ. Từ
kinh nghiệm luôn luôn bị kẻ thù manh tâm tiêu diệt, tổ tiên ta dạy:
“Đoàn kết thì sống; chia rẽ thì chết”. Hễ khi nào nội bộ dân tộc ta có
tranh chấp thì bọn Tàu đều mang quân sang thôn tính. Chúng đã từng mượn
danh nghĩa “Phù Trần Diệt Hồ”, “Phù Lê Diệt Trịnh” trong quá khứ. Nay Hồ
Chí Minh – một thằng Tàu giả danh người Việt – cũng mượn danh nghĩa
giải phóng dân tộc Việt thoát vòng nô lệ thực dân Pháp để làm nô lệ thực
dân Tàu còn tàn tệ khủng khiếp hơn.
Tại
sao tôi dám quả quyết Hồ Chí Minh là một thằng Tàu do Mao Trạch Đông
lấy bí danh của Cụ Hồ Học Lãm tròng lên đầu Nguyễn Tất Thành (đã chết vì
bệnh lao phổi từ năm 1932) để tiến hành cuộc diệt chủng nòi giống Lạc
Hồng? Bởi vì giáo sư Hồ Tuấn Hùng (người Đài Loan) đã viết sách xác minh
Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương (gốc người Hẹ) và tài liệu của Trung Cộng
nói rõ Hồ Chí Minh là Trung tá Hồ Quang (người Tàu) từng phục vụ trong
Đệ Bát Lộ Quân, mà bọn cầm quyền này im lặng; chứ không dùng giảo nghiệm
DNA để chứng minh cái xác khô nằm trong lồng kính ở quảng trường Ba
Đình là người Việt. Im lặng trước sự kiện người Tàu tố cáo rành rẽ như
thế, tức là xác nhận.
Rồi một mai xác ưóp của Hồ Chí Minh sẽ được mang đi triển lãm cho thiên hạ xem để ghê tởm !!
(Nếu
thông tin của Hồ Tuấn Hùng và của Trung Cộng không đúng, giả thử Hồ Chí
Minh là Nguyễn Tất Thành – con ông Nguyễn Sinh Sắc – có máu huyết người
Việt đi nữa, thì linh hồn Hồ Chí Minh đã bán cho con quỷ Tầu Cộng từ
khuya rồi).
* * *
Mấy
ngày sau tôi nhận được cuốn sách dưới dạng PDF từ anh Dật. Mẩu chuyện
có tựa đề “Thơ Gởi Cố Nhân” của Liên Chi (tức là Thầy Lê Tuyên – Giáo sư
Đại Học Huế). Thầy kể rằng trước khi về Việt Nam, có mấy người bạn cùng
thầy đi thăm ngôi giáo đường Santander, xứ Tây Ban Nha. Nhóm bạn đều là
Công Giáo, riêng thầy Tuyên là Phật giáo. Khi họ đến nơi thì có một vị
Giáo sĩ ra đón và thì thầm: “Nghe nói có người đi về Việt Nam… Làm
chi có nước Việt nữa mà về. Phân nửa còn lại đó là của Chiêm Quốc. Các
ông không tin … rồi có ngày sẽ lại ra đi. Tôi là môn sinh của tông đồ
Thánh Matthew. Với phép tu thân của Ngài, tôi có thể nhìn thấy quá khứ,
tương lai của quý vị. “Thượng Đế” hay quan niệm như quý vị … Định Mệnh
đã an bài. Một dân tộc cũ sẽ trở lại để trả mối thù xưa từ Bắc chí Nam.
Nạn nhân sẽ không biết bao nhiêu mà kể. Chỉ có cơ duyên mới cứu được một
số người”.
Anh BXB giật mình hỏi vị Giáo sĩ: “Cha
dạy chuyện gì vậy? Đây có ai về Việt Nam đâu? Tôi hiện là Cố vấn của
Tòa Đại sứ, anh này là Đại diện Ngoại vụ của chính phủ nước tôi ở vùng
Đông Nam Âu, anh này là Tham vụ Ngoại giao sắp đi Luân Đôn tu nghiệp. Có
ai về Việt Nam đâu mà Cha dạy vậy? Huống chi lịch sử đã qua rồi. Miền
còn lại hiện là lãnh thổ nước Việt Nam Cộng Hòa”.
Vị Giáo sĩ mỉm cười khiêm tốn: “Chúng
tôi thuộc hệ giáo Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, cơ duyên không có ở Việt Nam
ngày xưa, nhưng nay gặp quý vị ở đây là cũng theo lời Thánh dặn. Tôi
còn nhớ một câu Kiều của nhà thi sĩ Việt Nam: ‘Nghiệp duyên cân lại, nhắc đi cũng nhiều’. Các vị nên cẩn trọng giữ mình nếu có ý định đi về … Tổ Quốc. Xin Chúa ban phước lành cho quý vị.”
Có
lẽ thời điểm của vị Giáo sĩ nói với giáo sư Lê Tuyên vào khoảng năm
1955 hoặc 1956. Đọc mẩu chuyện của thầy Lê Tuyên, niềm tin trong tôi về
sự kiện nước mình bị quỷ ám càng mạnh mẽ. Tổ tiên người Chàm đã thay mặt
nòi giống của họ, chờ cho tới khi một nhóm người Việt Nam đi sang Nga,
sang Tàu rước về một tôn giáo Quỷ (chủ nghĩa cộng sản) thì họ ra tay. Hồ
Chí Minh chính là con Quỷ đó, không ai biết nó là người Việt hay người
Tàu, nhưng nó có khả năng phù phép như Quỷ khiến cho tầng lớp trí thức
cực kỳ thông minh bị mê hoặc mà trở nên ngu si một cách không thể giải
thícch.
Tôi
đã đọc những mẩu chuyện của các nhân vật tên tuổi như Tướng Trần Độ,
giáo sư Trần Phương, bác sĩ Bùi Duy Tâm… về sự huyền bí của các nhà
ngoại cảm. Tôi tin rằng họ không phịa để bịp quần chúng. Năm 2011, tham
dự buổi lễ do các cháu tôi mang tro cốt của anh tôi mất ở Pháp về chôn
cất tại nghĩa trang dòng họ Đặng tại Phủ Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, tôi
được chứng kiến một sự lạ. Đó là chuyện người cháu tôi thuê hai phụ nữ,
một già một trẻ, từ Hà Nội về Nghệ An nấu cỗ chay để giỗ tổ tiên. Vào
buổi chiều trước hôm giỗ, hai người đàn bà đang sửa soạn các món cỗ
chay, thì đột nhiên người phụ nữ trẻ thốt lên: “Này anh Chương, các
Cụ đã tề tựu đông đủ ở nhà thờ rồi kia kìa. Anh hãy ra chợ mua ít thứ gì
cho các Cụ nhắm trước đi. Các Cụ không thể chờ đến ngày mai đâu”.
Rồi người phụ nữ ấy đưa tay chỉ vào khoảng không và nói tên từng Cụ, mà
cháu Chương là người phụ trách thực hiện gia phả dòng họ Đặng phải xác
nhận người phụ nữ trẻ ấy gọi đúng từng tên của các Cụ từ mười đời. Tôi
chỉ biết tên Bố Mẹ, tên ông bà Nội; chứ trên nữa là không biết. Người
phụ nữ trẻ nấu cỗ chay không hề có chút liên hệ đến dòng họ Đặng, mà nói
vanh vách tên các Cụ từ nhiều đời, thì ắt hẳn cô ấy không thể phịa.
Niềm tin vào thế giới vô hình trong tôi càng ngày càng xác tín hơn.
Những
sự kiện xảy ra trong lịch sử cận đại, tôi tin rằng không ai có thể nào
giải thích được, mà chỉ có bị quỷ ám thì một nòi giống thông minh chẳng
kém dân tộc nào ở Châu Á mới trở nên ngu độn, mê muội, phản phúc ngoài
lý lẽ thông thường. Bài hát “Gia tài của Mẹ” do nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
sáng tác có câu: “Gia tài của Mẹ để lại cho con một lũ lai căng; gia tài của Mẹ để lại cho con một lũ bội tình” mô tả rất chính xác vê hoàn cảnh nước Việt Nam mình ở thời đại này.
Cộng
sản đề ra chủ trương: “Vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo”. Nếu chủ
trương đó ai muốn tin thì tin; ai không tin thì có quyền bác bỏ. Chắc
chắn tai họa cho nhân loại không đến nỗi thảm khốc. Nhưng không! Cộng
sản dùng bạo lực để bắt buộc mọi người phải tin theo giáo điều của chúng
một cách tuyệt đối; nếu ai cưỡng lại, chúng sẽ giết một cách không
thương tiếc. Cái chủ nghĩa quái dị như thế chắc chắn phải đẻ ra quái
thai. Tại sao những người thông minh tuyệt đỉnh của Việt Nam không nhìn
ra cái hậu quả sẽ đem đến cho giống nòi để cảnh báo toàn dân mà lại đâm
đầu vào thờ phượng nó? Bởi vì họ đã bị quỷ ám, nên lý trí không còn !
Chỉ bị quỷ ám thì mới có ông bác sĩ Nguyễn Khắc Viện có cha bị quỷ đấu tố cho đến chết mà vẫn dốc tâm đề cao nó!
Chỉ
bị quỷ ám nên mới có ông nhạc sĩ Phạm Tuyên làm bài nhạc “Như có Bác Hồ
trong niềm vui đại thắng” để ca ngợi, khi cha mình là nhà văn hóa Phạm
Quỳnh bị cộng sản đập vỡ sọ.
Đó
là hai bằng chứng tượng trưng thôi! Sự thực là có vô số bằng chứng để
kể ra cái lũ lai căng (thờ chủ nghĩa ngoại lai) và cái lũ bội tình (phản
lại chính cha dày công nuôi nấng mình).
Sau
năm 1954, ở Miền Bắc con quỷ Hồ Chí Minh và tập đoàn biến toàn xã hội
thành súc vật: Có đầu óc không được quyền suy nghĩ điều gì khác ngoài
giáo điều; có miệng không được nói. Ngoan ngoãn thì được cho ăn vừa đủ
no; cứng đầu thì bị bỏ đói. Ở Miền Nam, mới thoát khỏi thân phận nô lệ
của Thực dân Pháp, được Hoa Kỳ giúp cho vũ khí, lương thực để có tự do
làm người thì không biết quý trọng để bảo vệ, lại bội phản, ngấm ngầm
làm tay sai cho quỷ, khiến cho cả nước bị quỷ thống trị.
Sở
dĩ Hoa Kỳ đến giúp nước ta là vì địa thế chính trị đặc biệt của nước
ta; chứ không phải vì lòng tốt thương dân Việt Nam. Họ coi nước ta giống
quân cờ Domino, nếu con cờ Việt Nam đổ thì toàn vùng Nam Á và Úc Châu
sẽ bị nhuộm đỏ. Nên hiểu rằng trong bang giao quốc tế, không có nước nào
phải yêu thương nước khác, mà vì quyền lợi. Chỉ có bọn cộng sản Hồ Chí
Minh ngu si đần độn mới đi kết nghĩa anh em với kẻ thù truyền kiếp của
dân tộc mà thôi. Miền Nam bị cộng sản Miền Bắc xâm chiếm là tại vì sự
chia rẽ của lãnh tụ đảng phái chính trị, tôn giáo và sự phản bội của
tầng lớp trí thức, được hưởng không khí tự do lại đi làm tay sai (nằm
vùng) cho bọn kẻ thù man rợ khát máu say sưa với câu thơ của bồi bút Tố
Hữu: “Giết! Giết! Giết nữa bàn tay không phút nghỉ!”.
Trí
thức là thành phần ở đỉnh cao nhất trong thứ bậc xã hội Việt Nam (Sĩ,
Nông, Công, Thương), lẽ ra họ phải đem kiến thức để dạy dân, để cảnh báo
cho dân thấy hiểm họa trước mắt. Thế mà, một phần ngấm ngầm làm tay sai
cho cộng sản, một phần lợi dụng nền dân chủ phôi thai vừa mới độc lập
để chống đối chính quyền và phần còn lại thì ích kỷ, thờ ơ, thủ lợi
riêng và hèn.
Tổng thống Ngô Đình Diệm áp dụng lời dạy của nhà cách mạng Phan Chu Trinh: “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”,
khác với chính sách ngu dân của Hồ Chí Minh ở Miền Bắc thì trường học
biến thành nơi bị cộng sản lợi dụng để biến thành những hang ổ gieo rắc
nội loạn. Nên nhớ mỗi trường chỉ có chừng năm, bảy tên học sinh, sinh
viên cộng sản là đủ sức quậy nát. Bởi vì hoc sinh, sinh viên không cộng
sản chỉ lo chăm chỉ học hành; chứ không biết tập hợp nhau để diệt cộng
sản!
Khi
đám Việt Cộng nằm vùng đội lốt nhà tu viện cớ tôn giáo bị đàn áp, chở
Ngài Quảng Đức ra góc đường Lê văn Duyệt – Phan Đình Phùng để đốt, chính
là dấu hiệu khởi đầu nền Cộng Hòa của Miền Nam bị sụp đổ.
Thưa quý bạn trẻ hải ngoại thân mến,
Miền
Nam sụp đổ không phải vì binh lính Miền Bắc hùng dũng. Miền Nam bị sụp
đổ cũng không phải vì Hoa Kỳ phản bội chúng ta. Nhưng Miền Nam sụp đổ
chính vì sau khi Tổng thống Ngô Đình Diệm bị giết thì Miền Nam bị rơi
vào tình trạng khủng hoảng lãnh đạo chính trị. Những tướng lĩnh như
Dương văn Minh, Nguyễn Khánh, Trần Thiện Khiêm, Lâm văn Phát, Nguyễn
Chánh Thi v… v… cậy có quân lính, vũ khí trong tay thì liên tục đảo
chánh, chỉnh lý lẫn nhau khiến cho người Mỹ nản lòng, đành phải tìm cách
rút chân ra khỏi vũng lầy Việt Nam.
Bọn
cộng sản Miền Bắc tưởng bở, nghĩ rằng chúng có thể đánh bại một “đế
quốc sừng sõ”, nên vội tự phong “đỉnh cao trí tuệ loại người”. Không!
Cộng sản Miền Bắc không thể chiến thắng Hoa Kỳ! Chính Miền Nam bị quỷ
ám, không ý thức cái giá trị cao quý của hai chữ TỰ DO để gắn bó với
nhau, cùng sống chết với nhau để gìn giữ mảnh đất thân yêu, cho đến khi
Con Quỷ Cộng Sản nuốt trọn thì mới bồng bế nhau chạy như vịt, thật đáng
xấu hổ!
Không
phải vì căm thù cộng sản mà tôi ví bọn chúng là Quỷ. Nếu ví cộng sản là
cầm thú, thì chẳng khác nào chúng ta hạ nhục cầm thú. Bởi vì cầm thú có
ác chăng, thì đó là luật của rừng xanh mà tạo hóa làm nên chúng. Còn
Cộng Sản Việt Nam đã biến đất nước đã có nền văn hiến, có luật lệ xã hội
loài người thành luật rừng xanh! Từ ngày Hồ Chí Minh lập ra Đảng Cộng
Sản Việt Nam cho đến nay, tất cả những đường lối cai trị của chúng là
nhằm dâng nước ta cho Tàu. Chính Lê Duẩn – Tổng Bí thư của chúng – từng
nói rõ chúng đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Cộng thì thử
hỏi chúng có công trạng gì với xứ sở, với nòi giống? Chẳng qua chúng bị
mất những sợi thần kinh biết xấu hổ, nên chúng huênh hoang một cách ngu
xuẩn vậy thôi!
Thư
viết cho các bạn đã khá dài, tôi xin dừng nơi đây. Tuần sau, tôi sẽ
viết nốt cho các bạn để các bạn hiểu thêm về người Việt Nam mình bị quỷ
ám như thế nào. Tôi là người lạc quan, vì không lạc quan thì đành buông
bỏ tất cả hay sao? Lạc quan tin rằng các bạn là những người mang dòng
máu Việt thì các bạn sẽ không thể nào chấp nhận nòi giống ta trên đà
diệt chủng mà không quan tâm? Trong đạo đức xã hội, sự vô cảm trước sự
tàn ác, sự bất công đều bị coi là hạng người không còn nhân tính!
Tôi
chân thành chúc các bạn dồi dào sức khỏe để bền ý chí phấn đấu cho sự
tồn tại của nòi giống Việt Nam vẫn còn trong nhân loại.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu
No comments:
Post a Comment