Monday, May 29, 2017


Thư-ngỏ của BP.Đặng-Văn-Âu.
HÒA BÌNH QUA SỨC MẠNH
(PEACE THRU STRENGH)

THƯ NGỎ THỨ BA KÍNH GỬI

TỔNG THỐNG HOA KỲ DONALD J. TRUMP

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Thành phố Westminster, Tiểu bang California, Ngày 27th Tháng Năm, năm 2017
Kính thưa Tổng thống Donald J. Trump,
Đây là bức thư ngỏ thứ ba tôi kính gửi đến Tổng thống. Tuy thư tôi viết bằng tiếng Việt, thế mà Văn phòng Tòa Bạch Ốc đã gửi cho tôi một thư cám ơn và một tấm thẻ ghi rõ danh số thành viên #346071323 trong Ủy ban “Presidential Advisory Board”, thì tôi hiểu rằng thư của tôi đã được Phủ Tổng thống chú ý tới.
Vâng, trình độ kiến thức của tôi không thể nào sánh với những nhà thông thái Mỹ chính gốc có xu hướng phóng túng (Liberal), nhưng tôi có nhận thức sáng suốt hơn quý vị ấy, vì tôi có kinh nghiệm mà quý vị ấy chưa từng trải qua. Đó là kinh nghiệm mất nước.
Sở dĩ nước tôi bị rơi vào tay cộng sản là tại vì trí thức Việt Nam ngu, nhắm mắt chạy theo các nhà trí thức tả khuynh phương Tây như Jean-Paul Sartre, Bertrand Russell; chứ không thèm biết cộng sản chủ trương tiêu diệt trí thức là mầm mống mất nước. Trong cuộc tranh luận với Albert Camus, Jean-Paul Satre – cha đẻ thuyết hiện sinh, có cảm tình với cộng sản – đã mắng Albert Camus: “An anti-communist is a dog” (Chống Cộng là con chó), cho nên trí thức Việt Nam sợ làm… kiếp chó mà chạy theo cộng sản! Tới khi chứng kiến cảnh tượng thuyền nhân Việt Nam liều chết vượt biển để thoát “thiên đường cộng sản”, Jean-Paul Sartre mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn.
Năm 1962, được chính phủ Việt Nam Cộng Hòa gửi sang Hoa Kỳ để học làm phi công chiến đấu, tôi có người Thầy dạy bay tuyệt vời, Đại Úy Charles Horton. Trước khi trở thành phi công, Đại Úy Horton là thầy giáo dạy môn lịch sử bậc Trung học. Tôi thích môn học lịch sử từ nhỏ, nên mỗi Thứ Bảy, Chúa Nhật tôi đều ra nhà thầy ở ngoài căn cứ Moody, Georgia, để vừa trổ tài nấu món ăn Việt Nam vừa học môn lịch sử Hoa Kỳ.
Nhờ Thầy Horton, tôi biết những nhà lãnh đạo khai sinh nền Cộng Hòa của Hoa Kỳ là những người thực sự có lòng yêu nước, thông minh và có viễn kiến. Ngay cả Hồ Chí Minh – một đảng viên cộng sản và một tội đồ của dân tộc Việt Nam – cũng bắt chước Hiến Pháp Hoa Kỳ để viết Hiến Pháp Việt Cộng năm 1946.
Hoa Kỳ đã cứu nhân loại vì đã chiến thắng hai cuộc Thế giới Đại Chiến, đã đẩy lùi cuộc xâm lăng của Trung Cộng và mang lại tự do cho Nam Hàn. Sau khi chiến thắng Nhật Bản, Đại tướng Douglas McAthur làm cho quốc gia bại trận trở thành cường quốc kinh tế thứ hai sau Hoa Kỳ, chứ không phải là thuộc địa và được Nhật Bản tôn vinh là một trong những vị anh hùng của nước Nhật. Hoa Kỳ đúng là cứu tinh của nhân loại, chứ không phải là Đế Quốc, như bọn cộng sản tuyên truyền. Chế độ lưỡng đảng của Hoa Kỳ hoạt động giống như quả lắc đồng hồ (pendule), luôn luôn giữ cho nền chính trị quân bình, không bị thái quá (extreme left or extreme right). Do đó, kể từ ngày lập quốc cho đến nay, Hoa Kỳ không có cuộc đảo chánh nào xảy ra. 
Tuy nhiên, tôi nói với Thầy Horton rằng nước Mỹ có khuyết điểm rất lớn. Đó là nạn kỳ thị người Da Đen. Sự kỳ thị Da Đen sẽ làm cho Hoa Kỳ không có chính danh trong vai trò lãnh đạo Thế Giới Tự Do. Cộng Sản sẽ khoét sâu sự kỳ thị chủng tộc để tuyên truyền, sẽ khiến cho Hoa Kỳ khó lòng bào chữa. Thầy Horton nói với tôi: “Hoa Kỳ là quốc gia có tư tưởng cấp tiến. Trò yên chí, rồi đây người Da Đen sẽ được đối xử tốt hơn, vì Thầy đã nghe các mục sư trong nhà thờ đang giảng về bình quyền cho mọi sắc dân trước Thiên Chúa”. Quả nhiên cuộc cách mạng Dân Quyền của Luther King đã xảy ra.
Năm 1970, tôi lại được sang Hoa Kỳ lần nữa để xuyên huấn (cross-training) trên loại tàu bay C-123 thì tôi nhận thấy sự đối xử với người Da Đen trong xã hội Mỹ đã đổi khác rất nhiều. Năm 2008, Hoa Kỳ đã bầu vị Tổng thống Da Đen đầu tiên, Barack Obama. Hoa Kỳ đã thể hiện một cuộc cách mạng: Chọn một người Da Đen làm Tổng thống. Nhưng giá như người Da Đen đó không phải là Barack Obama, mà là một người Da Đen khác, chẳng hạn như Tướng Colin Powell. Tại sao?
Barack Obama có cha đẻ là Barack Obama Senior, người Kenya và bố dượng là Lolo Soetoro, người Nam Dương đều là Hồi giáo. Barack Obama Junior lớn lên trong nền giáo dục Hồi giáo. Tuy Obama đã cải đạo sang Christian, nhưng vị mục sư của Obama là người thường xuyên lớn tiếng gào “Godamn America”. Ngoài ra Obama có người cha hướng dẫn vào đường chính trị là Frank Marshall Davis, một thủ lãnh đảng cộng sản Hoa Kỳ. Do đó, Barack Hussein Obama là người pha trộn của Hồi giáo và cộng sản. Kinh Thánh Hồi Giáo dạy phải trị tội kẻ nào không tin vào Đấng Allah là phản bội (Infidel); cộng sản là tôn giáo của Quỷ, phá hoại nền văn minh nhân loại.
Barack Obama chỉ là người lãnh đạo Cộng Đồng (Community Leader), mới làm Nghị sĩ Thượng viện trong 2 năm, đoạt được chức Tổng thống không phải nhờ tài ba xuất chúng, nhưng nhờ truyền thông khuynh tả đánh bóng. Khi tuyên bố rút lui cuộc đua ứng cử viên Tổng thống của đảng Dân Chủ vào năm 2008, bà Hillary Clinton đã khóc một cách tức tưởi, than trách truyền thông bất công với bà là một chứng cớ.
Đảng Dân Chủ dưới thời Franklin D. Roosevelt với New Deal, dưới thời John Kennedy với New Frontier không còn nữa. Đảng Dân Chủ xuống cấp thấy rõ. Bill Clinton là người trốn quân dịch, làm Tổng thống mà mang gái đáng tuổi con gái mình vào Tòa Bạch Ốc làm chuyện tồi bại, lên TV chối leo lẻo mà không biết xấu hổ. Tới chừng cô gái trưng bằng chứng dấu vết tinh khí (sperm) còn lưu lại trên váy cô thì mới chịu thú nhận. Theo luật định nói dối hữu thệ là trọng tội, nhưng Bill không tự động từ chức để tỏ lòng tự trọng. Đáng lý ra bà Hillary Clinton khuyên chồng nên từ chức, đừng mang cái mặt mo ra đường mới phải. Nhưng vì lòng đam mê quyền lực quá độ, nên hai vợ chồng Clinton không còn biết xấu hổ là gì. Người dân bình thường mất khả năng biết xấu hổ đã là điều tệ hại, huống chi nhà lãnh đạo đất nước mà mất khả năng biết xấu hổ thì đạo đức quốc gia ắt phải suy đồi.
Truyền thông của Hoa Kỳ thấy mình có khả năng dựng lên một nhân vật vừa có tín ngưỡng Hồi giáo, vừa có tư tưởng cộng sản thì tự cho mình siêu việt, do đó trở nên kiêu căng ngạo mạn. Không rõ người Việt nào đã đặt cho bọn truyền thông KHUYNH TẢ là truyền thông THỔ TẢ thật hay! Tôi có thể nói với Tổng thống rằng bọn truyền thông THỔ TẢ này nguy hiểm hơn bọn “Khủng bố Hồi giáo”, vì sự vu khống (fake news), của chúng nó có thể giết chết một người yêu nước chân chính, giống như tuyên truyền cộng sản đã giết chết uy danh Tổng thống Ngô Đình Diệm của chúng tôi. Hoặc giết chết CHÍNH NGHĨA của một quốc gia như đã giết chết chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa!
Kính thưa Tổng thống Donald J. Trump,
Ngoài ra trí thức phải là thành phần lãnh đạo quần chúng. Nước Việt Nam Cộng Hòa của chúng tôi mất vì giới trí thức ngu, không biết giá trị của tự do, nên đã gây tai họa. Giai cấp trí thức Việt Nam một phần làm tay sai cho quân xâm lược Miền Bắc, một phần Chống Cộng nhưng chia rẽ và phần lớn ích kỷ, vô cảm, đứng bên lề xã hội. Tôi nhận thấy trí thức của Hoa Kỳ hiện nay đang mang hội chứng ngu ngốc, chia rẽ rất giống trí thức Việt Nam thời trước năm 1975. Dưới đây là những bằng chứng:
Có nhiều nhân viên Mật vụ bảo vệ an ninh cho Tổng thống đã viết về sự khủng hoảng nhân cách (Crisis of Character) của cặp vợ chồng Clinton, trong đó tác giả Gary J. Byrne, tường thuật Hillary là người đàn bà hung dữ, luôn luôn chửi tục, dễ nóng giận, độc ác và không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào. Hilary phạm các tội như: Bí mật lập “Server” riêng cho mình để sử dụng những việc làm mờ ám, dùng phụ tá gốc Hồi giáo Ả Rập – Huma Abedin – không qua kiểm soát an ninh của FBI, tiêu hủy hơn 30 ngàn emails, bỏ mặc lời kêu cứu của Đại sứ  Chirstopher Stevens cho quân khủng bố giết ở Benghazi… Nhiều tác giả viết sách nêu lên sự tai hại cho nước Mỹ nếu bầu cho Hillary Clinton làm Tổng thống, trong đó có ông Dinesh D’Souza – người Mỹ gốc Ấn Độ – vừa viết sách vừa làm phim tài liệu tố giác nhiều chuyện động trời của Hillary.
Thế nhưng Hillary vẫn được hơn 200 cơ quan truyền thông (TV, báo chí, bọn tài tử Hollywood) và 10 trường Đại Học hàng đầu ủng hộ (endorse) thì trí tuệ Hoa Kỳ mà không được gọi là ngu hay sao? Và đạo đức của giới trí thức Hoa Kỳ không suy đồi hay sao? Câu hỏi cần được đặt ra: “Tại sao Hillary Clinton tồi bại như vậy mà Barack Obama vẫn chạy ngược chạy xuôi vận động? Xin trả lời: “Tại vì Barack Obama là người khinh nước Mỹ. Bằng chứng là trong buổi chào Quốc kỳ trước tiền đình Quốc Hội, trong khi mọi người đưa bàn tay phải lên ấp con tim trước ngực, thì Nghị sĩ Obama đan những ngón tay trước hạ bộ của mình. Và bà Michelle Obama tuyên bố rằng khi chồng bà được bầu làm Tổng thống thì bà mới cảm thấy một chút tự hào về nước Mỹ!
Nữ dân biểu Dân chủ thuộc Tiểu bang Hawaii, Tulsi Gabbard, tố cáo Barack Obama trước diễn đàn Quốc hội, chính Obama là người dựng lên ISIS.
Ngoài ra, Barack Obama biết Hillary phạm nhiều tội, nhưng không cách chức, là có mục đích dùng Hillary làm tay sai của mình để thực hiện kế hoạch làm cho nước Mỹ mất địa vị cường quốc số 1 của Thế giới. Đó là lý do tại sao Obama và đảng Dân chủ phải nỗ lực tối đa để phá hoại chủ trương “Make America Great Again” của Tồng thống.
Rõ ràng Hoa Kỳ được Thiên Chúa cứu độ. Khi Tổng thống Jimmy Carter chủ trương tài giảm binh bị và quân số, yếu kém về nội trị và chính sách ngoại giao, thế giới coi khinh. Lần đầu tiên trong lịch sử, Iran dám bắt tất cả nhân viên của Tòa Đại sứ Mỹ làm con tin. May mà cựu Thống đốc Ronald Reagan đắc cử, Iran vội vàng thả con tin Mỹ ngay. Tổng thống Reagan vực dậy nền kinh tế suy thoái và hiện đại hóa vũ khí, dự phóng về chiến tranh hành tinh (star war) khiến cho Liên Xô chạy đua kiệt sức, đứt hơi nên khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, thế giới có hòa bình. Tuy Jimmy Carter thất cử, nhưng không phá hoại Tổng thống Reagan như đám “Losers” Hillary Clinton.
Chủ trương “Hòa Bình Qua Sức Mạnh” (Peace Thru Strengh) của Tổng thống Reagan là một định luật bất biến khỏi cần tranh cãi. Điều đó đã đúng trong quá khứ và còn đúng trong tương lai. Nếu Hoa Kỳ không mạnh, thế giới ngày nay đã bị nằm trong hỏa ngục của Quỷ Đỏ Cộng Sản.
Hiện nay có hai cường quốc có thể tranh với Mỹ ngôi vị bá chủ Hoàn Cầu là Trung Cộng và Nga. Trung Cộng đứng hàng thứ hai về kinh tế và Nga đứng hạng 16 về kinh tế thế giới. Nên Nga coi như bị loại ngoài vòng chiến. Chỉ còn Trung Cộng.
Khi nghe tin đồn Tổng thống Putin của Nga ủng hộ ứng cử viên Donald Trump, tôi thấy ngay rằng Putin là một chính trị gia thông minh. Nếu Hillary mà đắc cử Tổng thống thì Hillary phải làm theo lệnh Obama bắt buộc, bởi vì Hillary phạm nhiều tội mà Obama phớt lờ, chứ không cách chức Ngoại trưởng là có chủ ý biến Hillary thành con cờ của mình. Những chính trị gia Dân chủ như Harry Reed, Chuck Schumer, Nancy Pelosi … là hạng tay sai, con rối của Obama, chỉ biết bám vào địa vị mà không nghĩ đến quyền lợi của quốc gia mình, tương lai con cháu mình. Tôi có thể chứng minh bằng sự kiện.
Thiên Chúa lại cứu Hoa Kỳ lần thứ hai. Với sự ủng hộ của trí thức khuynh tả, với sự ủng hộ của truyền thông thổ tả, với sự ủng hộ của bọn tài tử Hollywood sa đọa, Hillary cầm chắc chức Tổng thống trong tay. Có ai ngờ Donald J. Trump có thể thắng chiếc ghế Tổng thống Hoa Kỳ?! Thế mà ông đã thắng! Mà lại thắng vẻ vang!
Cuộc tranh cử vừa qua giúp tôi nhìn ra một số chính trị gia trong đảng Cộng Hòa hèn mà trước đây tôi quý mến. Ông Bush Cha nói với truyền thông rằng hai vợ chồng ông sẽ bỏ phiếu cho Hillary, chỉ vì cay cú con mình là Jeb Bush bị ông đánh bại. Mitt Romney được ông ủng hộ tài chánh khi ra tranh cử Tổng thống năm 2012 thì nay trở mặt bôi nhọ, nói xấu ông kịch liệt. Nghị sĩ John McCain chống ông giống như bọn Nghị sĩ Dân chủ chống ông, chỉ vì bị ông chê John McCain chẳng phải là anh hùng. Còn Nghị sĩ Lindsey Graham chống ông vì ông tiết lộ Graham từng điện thoại xin ông ủng hộ tài chánh khi tranh cử vào Thượng Viện. Sự nhỏ nhen đó làm cho con người họ trở nên bé lại và dân chúng khinh khi. Không những Tổng thống bị phe Dân chủ phá hoại, mà thành phần như hạng người vừa nêu trên không dẹp bỏ lòng đố kỵ, nhỏ nhen thì công cuộc “Make America Great Again (MAGA) của ông sẽ còn nhiều khó khăn.
Tổ tiên người Việt chúng tôi dạy con cháu “Bần cùng sinh đạo tặc”. Trí thức người Việt chúng tôi cắm đầu cắm cổ đi thờ một tên tội đồ chủ trương chuyên chính vô sản, bần cùng hóa nhân dân, cho nên từ trên xuống dưới đa số trở thành ăn cắp. Tổ tiên Hoa Kỳ dạy các nhà chính trị If you can't beat themjoin them(nếu ngươi không thể thắng đối thủ thì phải kết hợp với đối thủ) để xây dựng Đất Nước. Nhưng lãnh đạo phe Dân chủ đang đẩy nước mình đi về phía cực tả bằng những chiêu bài chẳng khác gì tuyên truyền của cộng sản. Barack Obama tuyên bố rằng sở dĩ người Hồi giáo có những kẻ dùng khủng bố là vì nghèo đói. Đó là dùng luận điệu cộng sản để ngụy biện. Những tên khủng bố Hồi giáo có tên là bác sĩ, có tên là kỹ sư và có tên là sinh viên Đại học. Là Tổng thống Da Đen, nhưng Obama làm cho người Da Đen nghèo khổ hơn, tội phạm nhiều hơn, nạn thất nghiệp của người Da Đen cao hơn so với dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Da Trắng. Làm Tổng thống mà Barack Obama cổ súy kỳ thị chủng tộc bằng câu khẩu hiệu “Black Lifes Matter” và “Kill the Police” là có mục đích bạo loạn, xáo trộn xã hội để kéo nước Mỹ đi xuống, rất phù hợp với ý muốn của Trung Cộng!
So sánh sự đón tiếp Tổng thống một cách trân trọng của Quốc Vương Saudi Arabia, của Tổng thống và Thủ tướng Do Thái càng chứng minh hùng hồn “Hòa Bình Qua Sức Mạnh” (Peace Thru Strengh) là định luật. Bởi vì dù Hồi giáo hay Do Thái giáo đều tin tưởng chỉ có Hoa Kỳ mạnh thì mới có hòa bình. Vì Hoa Kỳ mạnh thì bảo vệ họ; còn Trung Cộng trở thành cường quốc số 1 thế giới thì tín ngưỡng của họ sẽ không còn.  Ngay như Giáo Hoàng Francis cũng hiểu thực tế đó. Chẳng qua Ngài nói Mỹ nên xây cầu hơn xây tường là để chứng tỏ người chủ chăn một tôn giáo phải có tình thương. Tình thương nhân loại là quý giá, đáng trân trọng; nhưng tình thương không thể áp dụng với cộng sản hoặc với Hồi giáo quá khích được. Bằng cớ Ngài Đạt Lai Lạt Ma đi rao giảng tình thương khắp thế giới, mà Ngài thì phải lưu vong, không có đất dung thân và quốc gia Tây Tạng của Ngài thì bị sống dưới gót dày Trung Cộng. Nếu Trung Cộng mà thống trị thế giới thì Thánh Địa Meca, Thánh Địa Jesusalem và Tòa Thánh Vatican sẽ biến thành địa điểm du lịch; chứ không còn là nơi để tín đồ Hồi giáo, Do Thái giáo, Công giáo hành hương. Đó là sự thật.
Tổng thống tuyên bố một cách cương quyết sẽ nhất định không cho phép Iran, một quốc gia tiếp tay bọn khủng bố, được quyền có vũ khí nguyên tử, khiến cho Tổng thống Palestine – Mahmoud Abbas – treo biểu ngữ “Man Of Peace” đón tiếp Tổng thống là thêm một bằng chứng chủ trương “Hòa Bình Qua Sức Mạnh” của Tổng thống đếu được các tôn giáo hoan nghênh, tin tưởng. Iran là giống dân Perse, mà đòi lãnh đạo giống dân Ả Rập là không thể được. Nên Tổng thống quyết tâm hạ Iran thì sẽ được các nước Ả Rập đoàn kết sau lưng ông.
Trong vụ khủng bố tại Manchester, Anh Quốc, Tổng thống khẳng định “Khủng bố không còn được ông gọi là Quái vật (Monster) mà phải gọi là Bọn Thua Cuộc (Loser), rất đúng sự suy luận của tôi. Bọn nào Thua Cuộc? Đó là bọn Dân chủ, bọn truyền thông Thổ Tả, chứ còn ai vào đây nữa!
Bọn khủng bố Hồi giáo quá khích ôm bom tự sát chỉ có khả năng giết người vô tội, giết trẻ em; chứ không thể truất phế ngôi vị cường quốc số 1 của Hoa Kỳ. Chính bọn Thua Cuộc, bọn Thổ Tả sẽ cấu kết với Trung Cộng để hạ bệ Hoa Kỳ. Bởi vì hai hôm nay, Barack Obama, Hillary và bọn Thổ Tả mở hết công suất sủa (bark) những luận điệu khả ố, đạo đức giả y hệt cộng sản. Obama luôn luôn lên giọng đấu tranh cho dân nghèo, nhưng Obama là Tổng thống Mỹ tiêu xài hoang phí nhất trong các kỳ nghỉ hè (vacation) và là vị Tổng thống làm Hoa Kỳ mang tổng số nợ công hơn cả 42 vị Tổng thống tiền nhiệm. Cho nên tôi gọi bọn trí thức Hoa Kỳ, bọn truyền thông Thổ Tả chạy theo Barack Obama là một lũ ngu đần thì đâu có sai?
Kính thưa Tổng thống Donald J. Trump,
Chỉ có bọn phá hoại, bọn đố kỵ mới không nhìn thấy Tổng thống đang làm cuộc cách mạng cho nước Mỹ. Chủ trương “Drain The Swamp” sẽ làm cho những chính trị gia ngồi lâu trên chiếc ghế quyền lực lo lắng. Sir John Dalberg-Acton dạy rằng Power tends to corrupt, and absolute power corrupts absolutely” là lời khuyến cáo đúng cho mọi quốc gia, cho mọi thời đại. Cho nên Ngài George Washington mới xứng đáng được nhân dân Hoa Kỳ gọi là vị Cha Già Dân Tộc Hoa Kỳ. Bởi vì Ngài từ chối lên ngôi vua hoặc làm Tổng thống mãn đời.
Chắc chắn Tổng thống sẽ hỏi tôi tại sao anh là người bị mất nước, nên anh biết những điều sơ đẳng đó, mà bọn truyền thông trong Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản trên đất của Hoa Kỳ lại lớn tiếng chống tôi và đề cao Hillary Clinton?
Kính thưa Tổng thống,
Xin Tổng thống hãy lấy lời của Chúa Jesus mà nói rằng: “Hãy tha thứ cho họ, bởi vì họ không biết việc họ làm”. Tổ tiên chúng tôi vì nhu cầu mở mang bờ cõi cho con cháu, nên đã phạm tội tiêu diệt dân tộc khác, khiến chúng tôi phải trả nghiệp. Sở dĩ trí thức nước tôi bị quỷ ám nên mới sản sinh ra những thứ như Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Tổng Bí thư Đảng Việt Cộng, đem cha mẹ mình ra đấu tố; nhạc sĩ Phạm Tuyên – con trai học giả Phạm Quỳnh – có cha bị Việt Cộng đập vỡ sọ, mà vẫn làm bài ca “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng”… Hạng người bị quỷ ám đó nhiều lắm, kể ra không xiết. Và vì nghiệp chướng của tổ tiên chúng tôi chưa tan, nên mới sót lại những thứ quỷ ám bám theo dân tị nạn mà sống ở nước này. Chúng tôi sẵn sàng tha thứ cho họ, nếu họ biết cải tà quy chính.
Một người bạn gửi cho tôi cái email nói rằng Tổng thống là hậu thân của Tướng George S. Patton, Tư Lệnh Đệ Tam Quân Đoàn Hoa Kỳ (Third USA Army) trong Đệ Nhị Thế chiến, bởi vì nhân dáng, cá tính anh hùng và lòng yêu nước nồng nhiệt của Tổng thống không khác gì Tướng George S. Patton. Tôi tin điều đó. Mới đây, trên mạng toàn cầu, tôi thấy người ta chuyển cho nhau về chuyện đứa bé lên 3 tuổi người Syria biết tiền kiếp của nó rất chính xác. Vậy vấn đề tiến kiếp là chuyện có thật.
Tướng Patton đã viết lời cầu nguyện Thiên Chúa như sau:
“Almighty and most merciful Father, we humbly beseech Thy, of Thy great goodness, to retain the immoderate rains with which we have had to contend. Grant us fair weather for Battle, Graciously hearken to use as soldiers who call Thee that, armed with Thy power, we may advance from victory to victory, and crush the oppression and wickedness of our enemies, and establish Thy justice men and nations. Amen.”
Thiên Chúa đã nghe lời cầu xin của Tướng Patton. Thời tiết bỗng trở nên đẹp đẽ, giúp cho Tướng Patton đánh bại quân Đức Quốc Xã. Tôi tin rằng Tổng thống có thành tâm vì hòa bình thế giới, Thiên Chúa sẽ lắng nghe lời cầu xin của Tổng thống.
Trong quá khứ, Hoa Kỳ đã đồng minh với Liên Xô, dù Joseph Staline là ác quỷ, để chống phe trục. Nay Tổng thống đồng minh với Nga, dù Putin không là người tôn trọng nhân quyền, để chống khủng bố Hồi giáo quá khích và chống hiểm họa Da Vàng Trung Cộng cũng là điều hợp tình hợp lý thôi. Tổng thống Ronald Reagan từng nói “Trust but verify”, thì Hoa Kỳ sợ hãi gì mà phải rụt rè? Xin Tổng thống nhắc cho quốc dân Hoa Kỳ hãy nhớ lời cảnh báo của Hoàng Đế Napoléon về Họa Da Vàng.
Tôi luôn luôn cầu nguyện cho Tổng thống thành công và tôi mạnh mẽ tin rằng Tổng thống sẽ chiến thắng ma quỷ.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Địa chỉ email: bangphongdva033@gmail. com
Điện thoại: 714 – 276 - 5600
 

Sunday, May 28, 2017

Nhng STht Thú VV Vatican Khiến Bn Bt Ng

Ai đã đọc "Thiên thần và ác quỷ" của Dan Brown hẳn không thể nào quên quốc gia Vatican đầy bí mật thú vị.


Vatican là quốc gia có chủ quyền nhỏ nhất thế giới, với diện tích 0,44 km2, nằm trong Italy. Quốc gia này chỉ có các con phố mà không có đường cao tốc.


Với nhiều tài liệu quan trọng được viết bằng tiếng Italy, Vatican không có ngôn ngữ chính thức. Cư dân nói tiếng Italy, Anh, Pháp, Đức và Tây Ban Nha


Vatican công nhận trên lý thuyết sự sống ngoài trái đất có thể tồn tại và thậm chí đã ra một tuyên bố chính thức. Điều này được cha Jose Funes, trưởng đài thiên văn quốc gia, công bố vào năm 2006. 
Tuy nhiên, họ cũng cho biết, dù đó có là dạng sống gì thì cũng được Chúa trời tạo ra.


Không chỉ nhỏ nhất thế giới, đây còn là quốc gia có dân số ít nhất với chỉ khoảng 1.000 người.


Vatican có bưu điện với tem riêng. Điều thú vị là hệ thống thư tín nước này khá phổ biến vì dịch vụ nhanh hơn so với hệ thống của Italy. Ngoài những món đồ lưu niệm, tem bưu điện là một trong những nguồn thu nhập chính của họ.


Trạm radio nằm trong một tòa tháp ở Vatican Gardens phát sóng bằng 20 ngôn ngữ.


Thành Vatican được công nhận là di sản thế giới của UNESCO, là di sản duy nhất gồm trọn vẹn một quốc gia. Người dân Italy có thể ủng hộ 8% tiền thuế hàng năm của mình cho nước này. 


Năm 2007, Vatican quyết định trở thành quốc gia không carbon đầu tiên. Họ trung hòa lượng carbon thải ra bằng cách trồng một khu rừng ở Hungary.


Các tài liệu lịch sử tiết lộ Thánh Peter bị đóng đinh ở gần vườn Neronian và được chôn ở chân đồi, ngay dưới bệ thờ chính của nhà thờ mang tên ngài. Các cuộc khai quật diễn ra từ năm 1940 tới năm 1957 đã xác định được ngôi mô có khả năng là của ngài.


Đây là quốc gia quân chủ chuyên chế với người đứng đầu là giáo hoàng.


Nhà thờ mới được xây dựng trên nền móng của nhà thờ St. Peter đầu tiên phải mất tới 120 năm mới hoàn tất phần thô. Việc trát nề, thêm các tượng điêu khắc, các bức họa và tranh khảm tiếp tục kéo dài thêm 200 năm nữa.


Mái vòm của nhà thờ St. Peter do Michelangelo thiết kế, với chiều cao khoảng 122 m và đường kính hơn 42 m.


Nhà thờ St. Peter có dạng như một cây thập tự, dài 213 m, chỗ rộng nhất lên tới 137 m, với tổng diện tích hần 1.700 m2.


Nghĩa địa dưới nhà thờ là nơi chôn cất các giáo hoàng, trong đó có Thánh Peter (giáo hoàng đầu tiên của Vatican).


Cung điện gồm nhiều tòa nhà nối với nhau, tổng cộng có hơn 1.000 căn phòng. Trong cung điện có các căn hộ, nhà nguyện, bảo tàng, phòng họp và văn phòng chính phủ.


Nhà nguyện Sistine do kiến trúc sư Giovanni dei Dolci thiết kế. Phần trang trí và nội thất do Pier Matteo d'Amelia, Michelangelo, Raphael và những người khác thực hiện trong 60 năm sau khi nhà nguyện xây xong.

Theo Zing.vn

Thursday, May 25, 2017

TRÔNG NGƯỜI MÀ NGHĨ ĐẾN TA
Tác giả: Đỗ Hiếu Posted on: 2017-05-23
Sáng chủ nhật 21/05/17, tình cờ nghe Radio Đáp Lời Sông Núi (1) có phỏng vấn học giả Đỗ Thông Minh đã nói về những bối cảnh, diễn biến tương đồng giữa Việt Nam và Triều Tiên (Triều Tiên là tên chung, gồm Bắc Hàn và Nam Hàn). Buổi hội thoại kéo dài chỉ 15 phút ngắn gọn nhưng đêm nằm gát tay lên trán, nghĩ đến nước người-nước mình mà Đồ tui rầu thúi ruột, trằn trọc cả đêm.
Theo phân tích của học giả Đỗ Thông Minh, VN và Triều Tiên cùng là hai nước ở Đông Á, sát biên giới Trung Quốc, cùng có những diễn biến lịch sử tương tợ như sau:
.
Đều bị quân phiệt Nhật chiếm đóng và được Nhật trao trả độc lập: Đại Hàn được trả độc lập (1945) sau khi Nhật bị thua trong Đệ Nhị Thế Chiến. Trong khi VN may mắn hơn, vì Nhật đã trao trả độc lập từ 3/1945, nhưng xui lại bị Đảng C(ướp) S(ạch) do Hồ cướp chính quyền 8/1945 và đưa đất nước vào chiến tranh và chia cắt. (Gọi là Đảng Cướp Sạch, vì xưa đảng cướp chính quyền, nay đảng cướp dân quyền).
Cộng Sản quốc tế đều đào tạo và đưa người về lãnh đạo trong âm mưu nhuộm đỏ toàn cầu: Kim Nhật Thành theo chỉ thị CS Nga về Triều Tiên, còn VN thì bị Hồ Quang (Hồ chí Minh) gián điệp CS Tàu chui từ hang ra để quậy. Điều khác biệt, là Hồ Quang ẩn mình dưới tên Nguyễn Tất Thành/Nguyễn Ái Quốc để lãnh lương CS Nga, nhưng làm việc cho CS Tàu - hòng mở đường nhuộm đỏ bán đảo Đông Dương theo chỉ thị của Mao. Hồ Quang là thiếu tá trong Bát Lộ Quân của TQ, còn Kim nhật Thành thì giữ chức vụ đại úy hồng quân Liên Xô.
Đều bị chia đôi đất nước theo hai chính thể khác nhau: Cứ ở đâu có chủ nghĩa CS khát máu, thì ở đó đất nước và dân tộc bị chia cắt và ly tán. Hai tên ác quỷ Kim và Hồ đều nhận tài lực, vũ khí, quân đội từ LX và TQ để giết hại dân lành. Trong 46 năm cầm quyền (1948-1994) Kim giết 1,6 triệu, Hồ giết 1.9 triệu chỉ trong 25 năm (1945-1969), đơn giản vì Hồ không phải là người Việt !(3)
Miền Bắc của cả hai nước đều theo chế độ CS và cũng như không ngừng kéo quân xuống xâm lược miền Nam tự do: Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953) may mắn có LHQ tham gia, nên CS Nga Tàu phải chịu thua rụt lại. Rút kinh nghiệm này, tên gián điệp CS Tàu Hồ chí Minh đã kích động chiến tranh qua “Đánh Mỹ cứu nước” dưới bóng ma của bọn ăn cơm quốc gia thờ ma CS Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam
Miền Nam yêu chuộng hòa bình, độc lập, tự do trù phú bao nhiêu thì miền Bắc lại nghèo đói, lạc hậu, đàn áp người dân bấy nhiêu: Điều này rất dễ hiểu, vì bọn CS trong thời chiến thì giỏi giết người rồi cướp của, còn thời bình thì cướp của rồi hại người! Đời nào có chuyện CS biết xây dựng đất nước!
Chỉ có những cuộc di cư rầm rộ từ Bắc vào Nam, chứ không bao giờ ngược lại: Theo thống kê, người Bắc Hàn trốn qua Nam Hàn đến nay là 23.000 người trong khi đi ngược lại chỉ có... 2 người. VN cũng thế, theo số liệu của Việt Nam Cộng hòa đưa ra, trong thời gian từ năm 1963 đến 1973 chương trình Chiêu hồi thâu nhận hơn 194.000 người hồi chánh (2) Riêng cái bọn mặt trận giải phóng miền Nam không tính vào thành phần từ Nam di cư ra Bắc, vì chúng toàn là lũ tay sai gián điệp của CS miền Bắc, nhận chỉ thị và vũ khí cũng từ miền Bắc để khủng bố, gài mìn giết người miền Nam mà thôi.
.
42 năm cưỡng chiếm miền Nam tức tưởi đã trôi qua, VN ngày càng tụt hậu trên mọi lãnh vực. Đảng thì tham nhũng không chừa một thứ gì của dân, nhà đất của dân mà đảng muốn tịch thu, muốn cưỡng chiếm lúc nào cũng bất chấp ý dân. Kinh tế, công nghiệp, giáo dục, y tế, văn hóa thứ nào cũng xuống cấp trầm trọng. Cứ chỗ nào cho mượn tiền như Hiệp hội Phát triển Quốc Tế (IDA); Ngân hàng Quốc tế về Tái Thiết và Phát triển (IBRD); Công ty Tài chính Quốc Tế (IFC) là thấy mặt nhục VC lấm lét vào mượn. Mượn không phải để mang về kiến thiết quê hương mà chỉ để cho bầy tư sản đỏ tha hồ chia chác bỏ túi. Bằng chứng là nợ xấu, nợ công cứ tăng lên liên tục, mà cán bộ đảng viên lại cứ giàu nứt đố đổ vách. Làm đâu hỏng đó, càng làm càng sai mà đảng cs cứ khư khư dùng AK 47 để chiếm ghế lãnh đạo. Đảng CS trong thời chiến là một tổ chức khủng bố, sau thời chiến là tổ chức tội phạm.
Trở lại VN và Triều Tiên, chỉ cần nhìn vào con số thu nhập đầu người năm 2016 thì mới thấy hết sự “tài tình” của ĐCS đã làm đất nước tụt hậu như thế nào:
.
- Mỗi người Nam Hàn (27.221 USD)
- Mỗi người Bắc Hàn (1.800 USD)
- Mỗi người Việt Nam (2.200 USD).
.
Trước đây, bọn CS miền Bắc cứ tuyên truyền là miền Nam VN vốn phồn vinh giả tạo vì sống nhờ vào viện trợ của Mỹ(!) Ai ngu nhất cũng thấy ra, Mỹ và các nước đồng minh chỉ viện trợ quân sự và vũ khí cho miền Nam, còn về kinh tế, kỹ nghệ, công-nông nghiệp... thì miền Nam đều tự lực, phát triển, trù phú và cường thịnh, chứ không phụ thuộc vào ngoại bang từ cây kim đến cuộn chỉ như miền Bắc đi ăn mày của TQ và LX bao giờ.
.
May mắn, cơ quan Ngân Hàng Thế Giới (World Bank) và Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (International Monetary Fund) còn giữ nguyên tài liệu trong văn khố, mới đây công bố chỉ số Thu nhập đầu người cho 185 quốc gia, bắt đầu từ năm 1960. Trong số 10 quốc gia Á châu vào thời điểm 1960, Việt Nam Cộng Hòa (VNCH, South Vietnam, 223 USD) có thu nhập đầu người chỉ đứng sau Singapore (395 USD), Malaysia (299 USD), Philippines (257 USD), nhưng nhiều hơn Nam Hàn (155 USD), gấp đôi Thailand (101 USD), gấp 2,4 lần Trung quốc (92USD), gấp 2,7 lần Ấn độ (84 USD), và gấp 3 lần Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (North Vietnam, 73USD) (4).
.
Các con số của World Bank không biết nói dối và nếu không có cuộc cưỡng chiếm điên khùng của CS miền Bắc dẫn đến cái ngày 30/4/1975 bất hạnh đó thì bảo đảm kinh tế VNCH sẽ không hơn cũng bằng Nam Hàn, chứ không đến nỗi nhục nhã, nghèo đói, lạc hậu, ăn mày, ăn xin, nợ nần chồng chất như bây giờ.
Một và chỉ một nguyên nhân độc nhất đưa VN đến tụt hậu, nghèo nàn chính là:Hồ chí Minh và đảng CS. Để được như Nam Hàn, Việt Nam phải mạnh dạn thực hiện các nhiệm vụ như sau:
.
- Tiêu diệt độc tài đảng trị, bẻ gãy gông cùm CS, dân ta sẽ có được dân quyền. Quyền đầu tiên là bầu cử tự do, sẽ ủy nhiệm cho một chính phủ hết lòng vì dân vì nước với tinh thần trách nhiệm và danh dự, được người dân tin tưởng và chọn lựa (Hiến pháp Nam Hàn quy định tổng thống chỉ làm 1 nhiệm kỳ 5 năm, không được tái cử. Đặc biệt Tổng Thống vẫn là người công dân bình thường, nếu vi phạm hiến pháp: Tham nhũng, bán nước… đều bị xử bởi tòa án mà không có đặc quyền đặc lợi gì cả ).
- Làm trong sạch chính quyền: Luật pháp Nam Hàn rất năng đối với nạn tham nhũng và lạm quyền. Dùng biện pháp tử hình (đối với tội bán nước), triệt để chống tham nhũng đến mức không còn chuyện tham nhũng trên cả đất nước; Trong khi VN thì tham nhũng trở thành quốc nạn, không tên cán bộ nào lại không tham nhũng.
- Chọn nền kinh tế thị trường trong một nước pháp trị với sự cạnh tranh lành mạnh; Phải cắt cái đuôi (vượn) định hướng XHCN vô cùng quái thai, vì hiện nay, nhờ đưa ra chiêu bài doanh nghiệp nhà nước mà ĐCSVN đã thản nhiên ăn cắp của công mà không cần khai báo, minh bạch gì cả.
- Hỗ trợ phát triển nông công nghiệp, dùng chính nhân lực quốc nội trong quá trình xây dựng kỹ nghệ, công nghiệp, kêu gọi tiêu dùng hàng nội; Chính sách này để đối phó với tình trang nhập siêu hàng độc của Tàu. Hơn 80% các dự án công trình/công nghiệp đều do nhà thầu Tàu cộng xây cất để tuồn công nhân Tàu, kỹ thuật lạc hậu và rác thải kỹ nghệ vào VN.
- Khuyến khích tuổi trẻ ra nước ngoài học thêm về khoa học kỹ thuật để về lại phục vụ cho quốc gia; Hiện nay CSVN thì đang chảy máu chất xám trầm trọng. Bằng chứng là 12/13 quán quân xuất sắc của chương trình Đường lên đỉnh Olympia sau khi học xong đã xin định cư lại nước ngoài! (5)
.
Buồn quá, mong sao VN sẽ trở lại chính thể Cộng Hòa trong một ngày gần nhất để cứu nguy cho cả dân tộc đang bị đọa đày dưới gông cùm quỷ đỏ.
.
24/5/2017



 Những chính trị gia gốc Việt

 Có vài người Việt, vì sống quá lâu trong cuộc chiến Việt Nam, do lòng căm thù cộng sản còn sâu đậm, nên khi sang Hoa Kỳ họ vẫn còn bị tác động tâm lý này ảnh hưởng khi nhìn nhiều vấn đề khác. Nhất là chuyện chính trị tại một nước quá lớn, và quá mới đối với họ. Dù họ có sống mấy chục năm cũng chưa chắc đã quen. Một ví dụ, họ không hiểu tại sao tổng thống Mỹ phải qua hai cuộc bầu phiếu, một popular, một deligate. Họ không hiểu rằng đây là biện pháp chống gian lận vô cùng hữu hiệu mà những nhà lập quốc đầu tiên của Hoa Kỳ đưa ra, nhằm ngăn chận tình trạng tiểu bang lớn đàn áp tiểu bang nhỏ. Nếu chỉ dùng phổ thông đầu phiếu, kẻ gian lận chỉ cần hốt phiếu của hai tiểu bang lớn, như California và Florida chẳng hạn, là thắng cử. Cứ như vậy, các tiểu bang nhỏ chỉ luôn là đám muỗi mòng. Điều này chắc chắn sẽ có lúc dẫn đến nội chiến, do kẻ thù bên ngoài đâm thọc, xúi dục để phá thối và lợi dụng.

  Tình trạng thương ghét ở trên cũng là chuyện bình thường đối với vài người Việt có đầu óc cố chấp, hẹp hòi. Sống ở Mỹ nhưng họ chỉ lẩn quẩn trong cộng đồng người Việt, và suy nghĩ như đã từng sống cách đây mấy chục năm bên bờ tre, bụi chuối ở Việt Nam. Đây chỉ là di chứng tâm lý, vì vô tình nên họ không hề nhận biết. Nhất là đối với ai đã lỡ không thích một người nào từ trước. Đối với họ, kẻ họ đã lỡ không thích, không ưa, thì không bao giờ được quyền làm điều hay điều tốt. 

   Khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét trái bồ hòn cũng méo.

   Đã sống ở Mỹ, chúng ta nên tập vượt thắng thói quen bờ tre, rẫy bắp này. Nên có cái nhìn cởi mở và rộng thoáng hơn. Hãy cố gắng quên cá nhân Donald Trump. Cá nhân Trump chẳng là cái gì cả. Ngày mai có thể ông này bị đứng tim mà chết cũng không ai biết được. Ở cái tuổi 71, với bao áp lực nặng nề đè lên đầu tổng thống Mỹ, chưa chắc ông ta đủ sức khỏe sống lâu đâu. Chưa nói là có thể bị bắn chết bất kỳ lúc nào. Bởi nếu ông không là tổng thống Mỹ, chúng ta có biết Donald Trump là ai. Hơn nữa, cá nhân Trump không là gì cả. Chúng ta nên tập bình tĩnh, và coi xem con người này, trong vai trò tổng thống Mỹ, ông ta đã làm gì và sẽ làm được gì cho nước Mỹ, và tình hình thế giới, tốt hơn nữa là đối với hoàn cảnh Việt Nam hiện nay. 

   Cái đám báo Người Việt này là kẻ đã tiếp Nguyễn Tấn Dũng, ngay tại Little Saigon, khi tên này chưa làm thủ tướng. Là đám mà năm 1986, cho phát hình lá cờ máu của Việt cộng bay đỏ rực trên màn hình tivi trong đoạn mở đầu chương trình Truyền Hình Người Việt, khiến cả cộng đồng người Việt vô cùng phẫn nộ. Là đám cho đăng bài chửi người lính Việt Nam Cộng Hòa. Là đám cho đăng cờ Việt Nam Cộng Hòa bỏ trong bồn cầu tiêu. Là đám xuất bản cuốn Bên Thắng Cuộc do tên sĩ quan công an cộng đảng Huy Đức, tay sai Võ Văn Kiệt cậy nhờ xuất bản bên Mỹ. Chúng ta nên cẩn thận.
    Dù gì đi nữa, hiện tại Donald Trump vẫn là tổng thống thứ 45 của Mỹ. Cho dù ngày mai ông ta bị truất phế hay bị giết chết. Bất cứ một biến động nào cũng làm rối loạn nền chính trị Hoa Kỳ. Chắc chắn sẽ có kẻ lợi dụng và thao túng. Kẻ đó là ai, với sự hiểu biết quá nghèo nàn, nhỏ hẹp trong thân phận hèn mọn của kẻ tỵ nạn, chúng ta không thể nào biết rõ được. Nhưng khi quốc gia có rối loạn, dù đó là Mỹ, chắc chắn có kẻ phá đám để lợi dụng. Cuộc thảm sát tổng thống Ngô Đình Diệm vào năm 1963 là một bằng chứng và kinh nghiệm lịch sử cho nhiều người Việt Nam. Nói cho cùng Trump chỉ mới lên làm tổng thống có 4, 5 tháng. 

   Thực ra, những chuyện ồn ào đòi trù dập liên tục này không có gì mới lạ. Vượt qua những cơn sóng to gió dữ mới đáng mặt hào kiệt làm nên lịch sử. Bị quật té bể đầu thì cũng là chuyện có sức chơi, có sức chịu. 

   Khi Trump thắng phiếu, ngay hôm sau đã có xuống đường biểu tình bạo động chống Trump khắp nơi. Tiếp đến có  phong trào cho rằng gian lận, đòi hủy bỏ kết quả. Khi làm lễ nhậm chức có phong trào đòi phá vỡ lễ nhậm chức, chận đường không cho Trump đến lễ đài. Sau khi Trump nhậm chức vài ngày liền có phong trào đòi truất phế Trump. Có người còn đòi giết Trump. Đến cả tiểu bang California đòi tách rời khỏi Mỹ lập nước riêng vì không chấp nhận Trump. Những điều này không mới mẻ gì. Cả thế giới nổi lên chống, ngay hôm sau khi Trump vừa thắng phiếu. Một điều chưa từng xảy ra trong lịch sử 44 tổng thống Hoa Kỳ trước đây. Không mấy người Việt thắc mắc, tại sao có chuyện lạ đời và toàn cầu như vậy. E rằng tổng thống thứ 16, hay 35 của Mỹ là ai họ cũng không biết. Nhưng bàn chuyện chính trị Mỹ ngoài quán cà phê vỉa hè thì họ rành lắm. Điều chúng ta thường gọi là trà dư tửu hậu. Nhưng đối với họ đó là chuyện kinh bang tế thế, bên ly cà phê và nửa khúc bánh mì.

   Cho nên, đối với Trump không có chuyện này cũng sẽ có chuyện khác. Đây là điều Donald Trump phải chấp nhận khi muốn nhảy vào chính trường Mỹ. Dù là cường quốc, không có nghĩa là Mỹ không chịu sự thao túng nặng nề và phá thối của bao nhiêu trung tâm quyền lực khác trên thế giới. Họ là ai, chắc gì chúng ta biết rõ. Hoa Kỳ sống sót được trong suốt 241 năm nay là quá giỏi rồi. Mà lại trở nên cường quốc trên thế giới. Có vậy hôm nay đám người Việt bèo nhèo chúng ta mới sống nhởn nhơ bên Mỹ, ngồi ngoài quán cà phê gặm bánh mì, bàn chuyện chính trị Hoa Kỳ. Riêng điều này cũng đủ khiến hàng trăm quốc gia khác ganh ghét và quyết tâm liên tục phá thối. Trong khi đó, Việt Nam Cộng Hòa chỉ sống được có 19 năm (1956-1975), với bao tang thương và chết chóc để bây giờ cả nước Việt Nam, từ Nam Quan đến Cà Mau, coi như mất vào tay Tàu cộng.

   Không nên cho rằng tất cả chính trị gia chuyên nghiệp (career politician) ở Mỹ là những người chỉ lo cho Hoa Kỳ. Nghề của họ là làm chính trị để kiếm sống, không phải để lo cho Hoa Kỳ. Một vài người Việt chưa quen, và hiểu, rằng làm chính trị tại Mỹ, tương tự như bác sĩ, chỉ là một cái nghề kiếm sống, một career, không phải là lý tưởng phục vụ đất nước hay dân tộc. Clint Eastwood, Arnold Schwarzenegger làm nghề diễn viên điện ảnh. Gặp thời gặp lúc họ chuyển sang nghề làm chính trị. Hết thời họ chuyển lại nghề diễn viên điện ảnh. Hay Jasen Chaffetz đang là dân biểu hạ viện, tuyên bố sẽ bỏ nghề chính trị, để có thì giờ lo cho gia đình vợ con. Cũng như những người làm kỹ sư, hay assembly để kiếm sống, không phải để lo cho công ty phát triển lớn mạnh. Chỗ nào trả tiền nhiều hơn là bỏ chỗ cũ sang chỗ mới. Cũng vậy, những chính trị gia chuyên nghiệp theo phe cũ không làm nên ăn ra, họ sẵn sàng bỏ, nhảy sang phe khác. Chứ cũng chẳng lý tưởng hay lý tượng gì cả. Có mấy chính trị gia quán cà phê vỉa hè người Việt biết Hillary Clinton, và Leon Panetta, trước đây theo Cộng Hòa, sau đó bỏ Cộng Hòa nhảy sang Dân Chủ. Chưa nói đến việc cùng một phe mà còn năm bè bảy cánh. Có lúc họ ồn ào chê, chửi để gây tiếng vang nhằm hốt phiếu, chứ thực ra họ cũng chẳng thù oán gì ai. Nghề chuyên môn của career politician là vậy. Ví dụ, khi Trump không cho phóng viên CNN tham dự họp báo, John McCain liền lớn tiếng ồn ào tuyên bố Trump vi phạm Tu Chính Án thứ nhất, là kẻ độc tài, cần phải bị truất phế. Thật ra, John McCain chỉ lợi dụng, ồn ào để chuẩn bị cho kỳ tới. Cá nhân ông ta chưa chắc ghét bỏ gì Trump. Vài người Việt không hiểu chuyện, nghe John McCain chửi Trump, đúng với sự ghét hận của riêng ẩn chứa trong lòng nên hùa theo rối rít, để thỏa mãn ẩn ức tâm lý bệnh hoạn sâu kín trong lòng. Những người này cũng chẳng phải thù ghét gì Trump. Họ chỉ muốn thỏa mãn căn bệnh ganh ghét thầm kín của họ, và chứng tỏ họ luôn nhận xét đúng. Họ đã nhận xét thì không thể sai được. Nhất là kẻ họ nhận xét lại là tổng thống Hoa Kỳ. Bảo kẻ đó xấu thì chắc chắn kẻ đó không bao giờ có thể tốt. Đã khen người nào thì kẻ đó không thể dỡ được. Ngoài ra, những nhân vật chính trị chuyên nghiệp như Eugene McCarthy, John Kerry, John McCain vẫn chửi và lên án Mỹ thậm tệ trong cuộc chiến Việt Nam, nhưng ít người biết đến. Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, là kẻ được cố tổng thống Ngô Đình Diệm xem như con cháu trong nhà mà còn phản. Thêm nữa, còn có loại chính trị gia đối lập cuội, giả bộ theo phe khác nhưng làm gián điệp cho chủ. Chủ là ai chúng ta làm sao biết được. Ví dụ, trong cuộc bầu cử vừa rồi, Jill Stein của Green Party, ăn tiền, chấp nhận làm nhiệm vụ đốt phiếu Cộng Hòa. Đây là tình trạng pay to play trong lãnh vực hành nghề chính trị tại Mỹ. Nên hai ngày sau khi Dân Chủ thua phiếu, bà này liền theo lệnh Dân Chủ đâm đơn đòi kiểm phiếu, cho rằng phe Cộng Hòa gian lận. Dù bà lão này chỉ có 1% phiếu phổ thông. Có kiểm cách gì đi nữa bà cũng không là tổng thống Mỹ. Bà chỉ nhận lệnh mà phải làm thôi. Không biết có mấy người Việt nhận biết điều này. Có thể, họ không hề biết Green Party là cái củ cải gì. Đối với vài người Việt đó, không nhìn ra được trò chơi bẩn này mà chúng ta nói chuyện chính trị Hoa Kỳ, e rằng hơi quá sức của họ. 

     Nói tới Cộng Hòa họ không phân biệt nổi thế nào là Tea Party, Radical, và Conservative. Nói tới Dân Chủ họ không hề biết thế nào là Liberal, Libertarian, Centrist, hay Progressive. Cũng là Dân Chủ, đã Liberal tại sao lại còn có Libertarian. Họ chỉ ồn ào kháo mấy chữ Cộng Hòa và Dân Chủ, đọc từ vài tờ báo miệt vườn lẩn quẩn trong cộng đồng người Việt, rồi tự thỏa mãn với cái kiến thức chính trị Hoa Kỳ để kháo chuyện trong quán cà phê. Hừng hực như nữ ca sĩ Madonna tuyên bố sẽ bỏ Mỹ sang Canada sống nếu Trump thắng cử, nhưng cũng đâu có dám làm. Nữ quái kiệt này ồn ào để hớp hồn những người nhẹ dạ, tạo biến cố, đánh bóng tên tuổi, chứ qua Canada sống thì coi như sự nghiệp tiêu tan. Mấy người Việt thù ghét Trump đó sao không vượt biên về Việt Nam sống với cộng sản mà ngồi bên này ăn tiền SSI và nhận Food Stamp, ra quán cà phê đọc báo người Việt, bàn chuyện chính trị Hoa Kỳ.

   Lãnh tụ của 50 quốc gia Hồi Giáo cùng kéo đến nghe tổng thống Mỹ nói diễn văn tại cung điện Riyadh của Saudi Arabia chỉ trong khoảng 30 phút. Đây phải xem là một biến cố lịch sử, và là thắng lợi lớn của tổng thống Hoa Kỳ, trong thế giới Hồi Giáo. Không phải của cá nhân Trump. Vài người chỉ đọc báo tiếng Việt, e rằng không biết cả chuyện này. Họ chỉ muốn nghe Trump bị chửi cách nào để có tin giật gân, kháo chuyện ngoài quán cà phê. Họ ác đến độ có thể trông chờ và vui mừng khi nghe tin Trump bị bắn chết trên đường ra ngoại quốc. Cũng tội nghiệp cho đất nước Hoa Kỳ, phải cưu mang những kẻ lòng dạ nhỏ nhen, sống từ bờ mương, rãnh bùn bên Việt Nam, nhưng lòng luôn mang nặng hận thù vô lý này. Nếu Trump là một thằng tồi, như vài đại chính trị gia quán cà phê người Việt nhận định, chẳng lẽ tình báo gián điệp ngoại quốc không hề hay biết. Nếu Trump là thằng khùng, thì quốc vương Saudi Arabia phải là thằng khờ. Trump là thằng khùng mà mình không dám vùng lên quật nó xuống thì mình là thằng hèn. Đã là thằng hèn thì mở mắt nhìn trời chi nữa để ông trời phải che mắt nhắm, khiến thế gian phải chịu cảnh tối tăm u ám.
     Hãng truyền hình chính thức của vương quốc Saudi Arabia trực tiếp truyền hình suốt cả ngày trời. Trong khi đó, CNN, NBC tìm mọi cách chê Donald Trump cho hết giờ, kể cả việc chê Melania Trump mặc trang phục không đúng nghi thức Hồi Giáo. Phải chi Melania là gốc Việt, chắc họ đã  hừng hực ca tụng Donald Trump đến sùi bọt mép. Trump vừa lên chưa được 4 tháng đã đề nghị thăng chức Lương Xuân Việt lên cấp tướng hai sao. Họ khen Việt nức nở. Nhưng vẫn chửi Trump không tiếc lời. Cái tính khí nhỏ nhen và bè đảng bệnh hoạn của vài người Việt chúng ta thường là vậy. Dù sao những chửi rủa, trù dập hiện nay là điều cá nhân Donald Trump phải chấp nhận đổ mồ hôi, sôi máu mắt, trong khi ngồi ghế tổng thống Mỹ. Chưa nói là có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào. Điều này đã xảy ra ngay đêm sau khi Trump vừa thắng phiếu. Không phải mới lạ gì. Chúng ta không nên  quá kích động vì Mainstream Media của Mỹ. Huống chi vài tờ báo tiếng Việt, chỉ đi mót tin của người khác đem về dịch ra đăng lại.

    Tại sao chúng ta không chịu, lắc mạnh cái đầu, đưa mắt ra xa, nhìn chuyến đi vừa rồi của Trump tại Saudi Arabia, là một thắng lợi của Hoa Kỳ, trên trường quốc tế, từ kinh tế đến chính trị, mà cứ mãi cho là của riêng cá nhân Trump, để thỏa mãn mối hận lòng vô lý và bệnh hoạn. Chỉ một chuyến đi ra ngoại quốc đầu tiên, tổng thống Mỹ, không phải cá nhân Donald Trump, đã đem về cho Hoa Kỳ một hợp đồng kinh tế hơn 400 tỉ dollars, và một cuộc họp thượng đỉnh với sự hiện diện của các nước Hồi Giáo ngay tại trung tâm thế giới Hồi Giáo, là Saudi Arabia. Trong khi đó, với 8 năm của Oabama, hợp tác giữa Mỹ với vương quốc dầu hỏa Saudi Arabia hầu như hoàn toàn bế tắc, từ kinh tế đến vấn đề Hồi Giáo, thì không mấy người biết. Và cũng không ai muốn nhắc đến. Nói vậy chứ họ có biết gì đâu mà nói. Tại sao họ cứ cho rằng đó là con bài gỡ gạt của cá nhân Trump để che lấp những rối rắm nội bộ. Kiến thức chính trị của họ nghèo nàn đến độ họ không hề biết rằng nội bộ nước Mỹ lúc nào cũng rối rắm cả. Hơn nữa, ngay cả tình hình trên thế giới cũng chính là nội bộ nước Mỹ. Từ Kennedy, đến Johnson, Ford, Nixon, Clinton, v.v... Đây là cái nhìn khá lạ lùng và bệnh hoạn của vài người Việt đang ăn tiền SSI và xin Food Stamp sống nhởn nhơ trên đất Mỹ hiện nay. Những ẩn tình thực sự trong nội cung họ biết rõ được bao nhiêu, ngoài việc vào youtube và xem tivi cho tiêu cơm sau bữa ăn, hay vào ngày cuối tuần không có bạn bè rủ đi nhậu, hoặc đọc tờ báo biếu liệng trước cửa chợ Việt Nam để luận bàn chính trị Hoa Kỳ và tình hình thế giới nơi quán cà phê vỉa hè.


    Khi Trump cho bắn 59 hỏa tiễn Tomahawk khiến dân chúng Syria vui mừng đến nổi không dám tin, thì không ai thèm để ý. Hay họ không dám để ý. Vì sự việc xảy ra ngược lại những gì họ đã tiên tri. Nên cứ xem như là không có thì an tâm và tự tin hơn. Không có mấy hãng truyền thông dòng chính thèm đưa tin. Trong khi đó họ liên tục đăng hình Pelosi gay gắt kết án Trump đã ngu ngốc gây nguy hiểm cho nền an ninh Hoa Kỳ, gây bất ổn tình hình thế giới, và cố tình gây thế chiến thứ ba. Nghe bấy nhiêu, nhiều người đã hoảng hồn. Sẵn đã lỡ ghét Trump, vài người Việt này càng hả hê và chửi hùa theo mạnh hơn. Một bà lão hom hem, khi Trump vừa nhậm chức tổng thống chưa được bảy ngày, bà ta đã lớn tiếng chửi Trump và kết luận rằng: "We've seen nothing that I can work with President Bush." Thiết huyết bà bà Pelosi này hận thù tổng thống George W. Bush từ bao năm nay đến hơn 8 năm sau vẫn còn lú lẫn. Một lão bà lú lẫn nặng như vậy mà giữ chức chủ tịch phe thiểu số hạ viện của Dân Chủ, nghĩ cũng hay và đáng khen. Không biết có bao nhiêu người Việt nghe được câu này. Hay họ chỉ bàn chuyện chính trị Hoa Kỳ qua mấy tờ báo tiếng Việt. Kiểu như tờ Người Việt chẳng hạn (tiếng Anh tiếng U ù ù cạt cạt làm sao mà  nghe hiểu đài Mỹ hay đọc được báo Mỹ!!!) Tiếp theo lời quái lão bà bà Pelosi, bà Dân Chủ da đen Maxines Waters, cũng hừng hực kêu gọi quốc hội phải truất phế ngay Donald Trump vì ông này mang tội giết người, ra lệnh tấn công Aleppo. Sự việc xảy ra vào năm 2010, trong nhiệm kỳ đầu của tổng thống Barack Obama. Không biết vài người Việt đó có biết Aleppo ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra khi Obama vừa làm tổng thống Mỹ có hơn một năm. Câu chuyện chính trị Hoa Kỳ trong đầu vài chính trị gia gốc Việt đó nó khôi hài đến vậy. Nhưng khi Trump twitter một câu là witch hunt và CNN, NBC, ABC đồng loạt rầm rộ chửi, thì họ hùa vào chửi theo. Nghe chửi, nhất là chửi tổng thống Mỹ, thì người Việt rất thích nghe. Không biết vài người Việt đó hiểu chữ rõ witch hunt có ý nghĩa gì trong lịch sử Hoa Kỳ. Nhưng miễn sao nghe cái thằng mình ghét bị chửi, bị chê là thỏa mãn rồi.  
    Và họ càng chứng tỏ họ xứng đáng để tổng thống Mỹ phải tam cố thảo lư, phải ba lần đến tận nhà mời họ ra làm cố vấn cho nền chính trị Hoa Kỳ và giải bàn cờ thế giới. Kiểu ông khùng Đạo Dừa, Nguyễn Thành Nam, bày ra bàn cờ Việt Nam, thách đố mọi người. Mỗi lần ông khùng này kéo chiếc xà lan ra Hà Nội để giải quyết bàn cờ Việt Nam, thì Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa phải tốn công kéo ông trở vào Cồn Phụng. Nhưng đâu có dễ chơi hoài như vậy. Sau năm 1975, khi cướp được Miền Nam, cộng sản cắt cổ ông khùng này ngay. Ném xác dưới bùn. Dẹp luôn Cồn Phụng. Người Việt chúng ta có khá nhiều ông đạo loại này. Nhất là về chính trị Hoa Kỳ và tình hình thế giới.

Cá nhân Trump không là gì cả. Nhưng tổng thống Hoa Kỳ thì khác. Tại sao họ mãi loay hoay, ồn ào về việc Melania Trump mặc trang phục không đúng theo phong tục Hồi Giáo, khi gặp vua Salman của Saudi   Arabia. Mấy con người này cái đầu đã bị bệnh nặng. Cái bệnh vạch lá tìm sâu, cho thỏa mãn lòng ghét hận bệnh hoạn. Thật ra họ cũng chẳng ghét bỏ gì Trump. Họ chỉ muốn thỏa mãn sự ghét chửi theo thói quen từ xưa mà thôi. Và họ đã xem giò, xem cựa, nhận định về tổng thống Mỹ thì không thể nào sai được. Chửi ai không cần biết, nghe chê, nghe chửi là đã lỗ tai rồi. Tại sao khi những người Hồi Giáo sang Mỹ mặc áo quần trùm đầu, trùm đít, thì họ không phê bình sao không mặc áo quần như Mỹ. Kiến thức của họ nghèo đến nổi họ không hiểu, khi quốc khách mặc trang phục, bắt buộc phải qua sự góp ý, và đồng ý trước, của Bộ Nghi Lễ và Khánh Tiết của quốc gia chủ nhà. Nhất là quốc gia đó lại là trung tâm đầu não của thế giới Hồi Giáo. Ví dụ nhỏ, năm 2006, khi George Bush, cùng các nhân vật lãnh đạo Á Châu sang Việt Nam cộng sản dự hội nghị APEC phải mặc áo dài khăn đóng, do cộng sản Việt Nam đưa ra. Chưa chắc cá nhân tổng thống George Bush của Mỹ thích mặc như vậy. Chúng ta không hiểu nghi thức khánh tiết ở cấp độ quốc khách này, cứ cho rằng ai muốn mặc sao cũng được. Một lễ cưới nhỏ có vài người trong hai gia đình, mà cô dâu chú rể lúc nào mặc trang phục nào cũng phải rõ ràng và có sắp xếp từ trước, huống gì tổng thống Hoa Kỳ gặp quốc vương Saudi Arbia. Mỗi một bước đi, một chỗ ngồi của lãnh tụ hai bên, dù là chính cá nhân vua Salman của Saudi Aribia, đều phải qua sự sắp xếp, và hướng dẫn cẩn thận của Bộ Nghi Lễ và Khánh Tiết. Họ kém hiểu biết, hay không hề biết có Bộ Nghi Lễ và Khánh Tiết, nhất là quốc gia theo chế độ vương quyền tuyệt đối và Hồi Giáo, nên khi nghe nói xấu là họ hả hê. Cái thằng mình ghét thì chuyện gì nó cũng phải đáng ghét, mới vui lòng, dù âm thầm nhưng sâu thẳm. Và họ chỉ muốn chứng minh họ luôn đúng. Họ đã nhận xét thì không thể nào sai được.

    Khi John Kennedy sang dự hội nghị thượng đỉnh, vì hớ hênh, Kennedy đã nhỏ con, lại đứng dưới ba bậc cấp, đưa tay chồm người lên bắt tay Khrushchev. Trông giống như Khrushchev to lớn của Nga cộng đang đứng trên cao nắm tay tổng thống Mỹ kéo giật lên mấy bậc cấp Chỉ có bấy nhiêu, liền sau đó Khrushchev ra lệnh đưa hỏa tiễn Nga sang Cuba đe dọa Mỹ. Khiến học sinh tiểu học Hoa Kỳ hàng tuần phải lo tập núp xuống gầm bàn trốn hỏa tiễn Nga phóng từ Cuba.

    Khi tổng thống Nguyễn Văn Thiệu sang đảo Midway gặp riêng tổng thống Richard Nixon, dù không là cuộc tiếp xúc chính thức mang nghi lễ quốc gia, tổng thống Thiệu vẫn yêu cầu máy bay của Nixon phải xuống trước để chủ nhà ra tận phi cơ đón khách. Nixon biết gặp người không phải tay vừa, bèn giả bộ đồng ý. Nhưng cố tình gạt tổng thống Thiệu, cho  bay vòng vòng trên không, chờ phi cơ tổng thống Thiệu đáp xong, mới hạ cánh. Điều này khiến tổng thống Thiệu với tư cách tổng thống Việt Nam Cộng Hòa rất giận. Nhưng chưa hết, khi vào phòng họp riêng, Nixon chỉ bày bốn cái ghế. Một chiếc thật to cao, dành cho Nixon. Ba ghế còn lại nhỏ thấp, đặt ngay trước mặt dành cho Nguyễn Văn Thiệu, Hoàng Đức Nhã, và Henry Kissinger. Cứ như ông chủ lớn ngồi trên cao, nói chuyện với ba nhân viên ngồi thấp phía dưới ngay trước mặt. Nếu không để ý, cái háng của Nixon trong thế ngồi đã ngang tầm mặt tổng thống Thiệu. Không nói tiếng nào, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu lặng lẽ đi tìm chiếc ghế đúng kiểu dành cho Nixon, tự tay mang đặt sát bên ghế Nixon, rồi mới thản nhiên mỉm cười bắt tay Nixon và cả hai cùng lên ngồi ngang hàng. Chỉ riêng điều này cũng đủ cho biết bản lĩnh ngoại giao của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu của Việt Nam Cộng Hòa. Điều này có mấy người Việt bàn chuyện chính trị thế giới ngoài quán cà phê vỉa hè hiểu rõ. Họ chỉ giỏi chửi Sáu Thẹo là tên vô tài bất tướng làm mất nước.


    Khi Obama lên làm tổng thống Mỹ sang Saudi Arabia, đệ nhất phu nhân Michelle Obama không được đi theo để gặp vua Saudi Arabia. Dù chúng ta biết rằng tổng thống Mỹ ra nước ngoài luôn có đệ nhất phu nhân đi theo. Theo nghi lễ tổng thống Barack Obama của Hoa Kỳ phải cong lưng, chổng mông, lòi cả áo sơ mi trắng bên trong quần, cúi đầu thật thấp, hôn lên nhẫn của nhà vua đang đứng thẳng người chìa tay ra. Chỉ bấy nhiêu, đã khiến dân Mỹ trắng giận muốn điên lên, vì ông tổng thống da đen này đã làm nhục danh dự đất nước Hoa Kỳ. Có mấy người Việt Nam nhận biết qua việc này. Vừa rồi, khi Obama sang Tàu cộng, cũng bị một vố tương tự, phải xuống cửa sau, khiến dân Mỹ trắng phải gọi là "Obama forced exit from ass of Air Force One." Tức Obama chui ra từ lỗ đít của Air Force Once. Tập Cận Bình cũng không thèm ra đón, nói chi đến trải thảm đỏ.

    Ngày hôm trước, Trump tiếp vua của Jordan tại tòa Bạch Ốc. Nhưng hôm sau Trump chỉ tiếp Tập Cận Bình tại tư gia ở Florida. Dù có to lớn đến mấy, đây cũng chỉ là nhà riêng của Trump, không phải là nơi tổng thống Mỹ tiếp quốc khách. Đây cũng có thể là cách ông tổng thống Mỹ trả lễ cho tên trùm Tàu cộng qua vụ làm xấu Barack Obama tại phi trường Bắc Kinh vừa rồi. Không nên thấy trước mắt là Trump hay Obama. Nên cố gắng dùng thuốc nhỏ mắt, hay lau lại kính, để thấy họ là tổng thống Hoa Kỳ, một đại cường quốc trên thế giới, qua những nghi thức khánh tiết ngoại giao quốc tế bắt buộc phải có.khi tiếp quốc khách. Trong một đám cưới có vài chục mạng mà mâm trầu buồng cau còn quan trọng, huống gì đón tiếp quốc khách.


     Bà Tống Mỹ Linh, vợ Tưởng Giới Thạch, mỗi khi sang Mỹ đều sống ngay trong tòa Bạch Ốc. Không cần biết lúc nào, mỗi khi Tống Mỹ Linh bước chân xuống khỏi giường, là phải có người làm lại giường cho bà ta. Có lần, Winston Churchill, thủ tướng Anh, muốn gặp riêng Tống Mỹ Linh. Bà nói Churchill của vương quốc Anh muốn gặp, phải đến, chứ bà đâu có muốn gặp Churchill. Cuối cùng, tổng thống Roosevelt phải sắp xếp mời Churchill đến tòa Bạch Ốc gặp bà ta. Một lần Tống Mỹ Linh muốn đến California, liền tối hôm đó, tòa Bạch Ốc bắt ca nhạc sĩ tại Hollywood phải sáng tác ngay một bản nhạc chào đón Tống Mỹ Linh. Sáng sớm hôm sau, cả một đoàn ca nhạc sĩ Mỹ phải dàn chào đứng sẵn tại sân bay, chờ Tống Mỹ Linh ra nơi cửa phi cơ để họ trổi bài ca chào đón. Nhưng khi máy bay đáp xuống, Tống Mỹ Linh vẫn còn đang ngủ. Thế là người hầu của Tống Mỹ Linh phải ra nơi cửa phi cơ đứng vẫy tay để nghe bản nhạc chào mừng Tống Mỹ Linh.

    Họ không phải là cá nhân nào cả. Họ là nhân vật đại diện cho một quốc gia. Khi ra ngoại quốc bắt buộc họ phải giữ danh dự của quốc gia họ đại diện. Ở Việt Nam, nhà trai đến nhà gái rước dâu, mà phải khom lưng, cúi đầu, vén màn đi vào từ cửa sau ngã chuồng heo, thì chắc chắn là có chuyện lớn. Huống chi một tổng thống Mỹ, mà phải "chui ra từ lỗ đít phi cơ" ngay tại phi trường Bắc Kinh. Hãy nhìn lại cách tổng thống Thiệu đối với Nixon ở Midway, may ra mấy con người Việt quen sống nơi bờ ao, xẻo ruộng này mở mắt được đôi điều.

     Trong khi đó, trong chuyến sang Saudi Arabia vừa rồi, không những tổng thống Mỹ mà cả đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ vẫn đứng thẳng người bắt tay nhà vua. Người hiểu chuyện sẽ nhận biết đây là biến cố ngoại giao lịch sử đối với Hoa Kỳ, Saudi Arabia và cả những nước Hồi Giáo. Bởi người Hồi Giáo không chấp nhận sự có mặt của phụ nữ ngoài công chúng. Lại còn dám bắt tay nhà vua là điều chưa từng có. Họ trải thảm đỏ từ sát cửa máy bay, đến tận Cadillac One, cả nhà vua cũng ra tiếp rước. Sau đó kinh đô của vương quốc Hồi Giáo như mở lễ hội, tưng bừng đón tiếp tổng thống Mỹ đến cung điện Riyadh, không phải cá nhân Donald Trump, như một ông vua, từ ngựa xe đến đàn hát, rầm rộ theo từng bước đi, rước tổng thống Mỹ về hoàng cung Riyadh chỉ để uống một ly nước trà dâng cho quốc khách. Người biết chuyện, nhìn điều này cũng đủ biết thắng lợi ngoại giao của Hoa Kỳ trong chuyến đi này. Không nên thấy đó là cá nhân Trump. Nên biết, dù chỉ là cái bắt tay, khi nào Trưởng Ban Nghi Lễ ra hiệu, cả vua lẫn tổng thống mới đưa tay ra bắt. Phải có sự ra hiệu của Trưởng Ban Nghi Lễ quốc vương Salman mới bắt tay đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ. Đã gọi là nghi lễ thì bất cứ ai, dù là vua hay tổng thống, cũng phải theo sự hướng dẫn của Trưởng Ban Nghi Lễ. Vì người này là đại diện cho Nghi Thức Lễ Tiết, không phải một cá nhân dưới quyền. Không phải ai muốn làm gì thì làm. Và chủ khách, hai người phải đứng hai bên mép thảm. Tổng thống Mỹ lúc đó là khách, vẫn chưa được đặt chân lên thảm đỏ của hoàng gia. Sau khi Trưởng Ban Nghi Lễ ra hiệu, nhà vua mới đưa tay mời tổng thống Mỹ bước lên thảm để tiến vào hoàng cung. Dọc đường đi, bao nhiêu đoàn người kể cả các đoàn ca múa cờ gươm, trổi trống kèn nhạc, theo từng bước chân tổng thống Mỹ, dù ngay bên trong cung điện. Cứ như đang xem phim Hoàn Châu Các Các của Quỳnh Dao. Cờ Mỹ và Saudi Arabia bay rợp trời dọc từ sân bay đến hoàng cung  Riyadh. Không nên cho rằng đó là của cá nhân Trump mà bị lòng căm ghét hành hạ. Nên xem đó là vinh dự và niềm hãnh diện của Hoa Kỳ, và xem ông tổng thống Mỹ này làm gì để Make America Great Again. 

    Đừng để hình ảnh của Trump và Melania nhảy vào trong đầu, mà bị lòng ghét hận cá nhân vùng lên hành hạ. Hãy cố gắng nhướng mắt lên cao để thấy đó là tổng thống Mỹ và đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ. Nói vậy, chứ cái mở mắt này không dễ gì mấy nhà đại chính trị quán cà phê vỉa hè gốc Việt làm được.

    Để khoản đãi tổng thống Mỹ một chung trà theo nghi lễ quốc khách, hoàng gia Saudi Arabia phải mất cả tiếng đồng hồ cho nghi lễ này. Đã vậy, đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ ngồi sát ngay bên tay mặt quốc vuơng Salman. Một điều chưa từng có đối với vương quốc kinh đô của thế giới Hồi Giáo. Nên biết hoàng hậu chánh cung của quốc vương Salman cũng không được phép hiện diện. Sau khi uống xong chung trà, ông tổng thống Mỹ này còn được trao huy chương cao quý nhất của vương quốc Saudi Arabia. Trong khi đó, cũng là tổng thống Mỹ, mà Barack Obama phải khom lưng, cúi đầu, chổng mông hôn chiếc nhẫn nơi ngón tay của quốc vương Saudi Arabia. Một cái tát vào mặt Hoa Kỳ qua lễ tiết ngoại giao mà có mấy người chính trị gia gốc Việt nhận hiểu được. Cũng như trường hợp Obama phải chui ra từ lỗ đít của chiếc phi cơ Air Force One mà Bắc Kinh đã dành cho Mỹ. Hai hình ảnh, hai cuộc đời, là vậy. 


     Về việc James Comey. Ông này trong thời gian tranh cử tổng thống Mỹ, đã hai lần lên tiếng bắn Hillary Clinton về vụ email rồi giựt ngược lại. Đủ cho thấy con người này có nhiều lẩn khuất phía sau, mà chúng ta không thể biết rõ hết nội tình. Về phương diện điều hành chính phủ, Donald Trump có thể thay ông ta ngay từ lúc vừa nhậm chức. Nhưng trong ngày nhậm chức, Trump vẫn ân cần ca ngợi Comey. Qua việc Trump vẫn còn giữ James Comey cho đến bây giờ, chúng ta nên hiểu rằng, có rất nhiều lấn cấn phía sau trong nội cung, mà cá nhân Trump không giải quyết nổi. Trước đây hai tháng, Trump cũng bắn tiếng giao FBI cho Trey Gowdy, chủ tịch ủy ban điều tra và tình báo hạ viện đảm nhận. Nhưng Trey Gowdy cùng lúc không thể nhận hai chức vụ, vừa hành pháp vừa lập pháp, cộng thêm bao nhiêu ẩn tình phía sau, nên lúc đầu Trey Gowdy nhận, nhưng sau từ chối. Điều này cũng cho thấy còn nhiều rối rắm trong chốn thâm cung. Và vụ thay người cho FBI lại chìm xuồng. Đến khi bộ trưởng tư pháp, và còn nhiều người nữa, gây áp lực, nên Trump phải làm vậy. Những chuyện thâm cung bí sử không dễ gì chúng ta biết rõ qua truyền thông đại chúng. Ít ra chúng ta cũng nên nhận biết điều này, dù không biết rõ chuyện gì đang thực sự xảy ra. Không phải điều gì tivi, hay báo chí nói cũng đúng sự thật. 

     Chưa bầu cử mà tờ Daily News của Mỹ số ra ngày 6/3/2016 đã đăng tin trang bìa Trump Is Hitler. Điều này cho thấy có khá nhiều chính trị gia vỉa hè người Việt xứng đáng tôn vinh là những nhà tiên tri của thế kỷ 21. Có điều khi cần bán cửa hàng, hay sửa nhà, các nhà tiên tri này phải trả tiền cho mấy ông thầy phong thủy, hay thầy bói, thông đồng với mấy tiệm bán tượng thờ khiến họ phải mua thêm tượng đá, tượng đồng, đem về đốt nhang để sớm có kết quả.

      Chúng ta đã quên câu nhà báo nói láo ăn tiền. Kể cả báo Washington Post, New York Times, hay báo Người Việt. Báo chí trong cộng đồng người Việt còn thảm hơn nhiều. Họ đói tiền nên nhờ người chạy mối, để viết bài ca tụng và đăng báo theo số tiền thân chủ chịu trả. Có mấy người biết rõ thực tế phía sau mấy tờ báo tiếng Việt. Bà Thanh Hải chỉ cần liệng ra một cái đồng hồ, Phạm Duy phổ nhạc ngay bài thơ con cóc của bà mắt lác này trong một đêm. Không riêng gì Phạm Duy, còn nhiều người nữa tranh nhau giành đồng hồ. Và vô số tờ báo tiếng Việt tranh nhau viết bài kiếm tiền. Đó chỉ là Business. Tiền trao cháo múc. Chúng ta nên biết một thực tế. Những người viết báo chuyên nghiệp, mỗi số báo họ bắt buộc phải có bài đăng. Và bài phải có đủ chữ để lấp đầy trang giấy đã giữ chỗ sẵn. Nếu không thì chết đói ngay. Ví dụ, đại bình luận gia Ngô Nhân Dụng trên báo Người Việt. Mỗi số báo, bắt buộc ông ta phải có đủ chữ để in báo. Họ phải có khả năng chuyên môn nghề nghiệp thay chữ yêu bằng chữ thương. Vì chữ thương nhiều mẫu tự, lợi chữ hơn yêu. Hoặc dùng cả thương yêu, rồi sau đó tìm cách lập lại lần nữa là yêu thương, thì càng lợi chữ hơn nữa. Chê, chửi, càng nhiều càng lợi chữ, và càng kích thích người đọc, tức càng ăn tiền. Có mấy ai hiểu nỗi khổ tâm khi họ phải rặn chữ hàng ngày, nhất là lúc báo sắp giao cho nhà in. Họ chỉ sống bằng nghề viết mướn. Nhưng họ còn tệ hơn người đánh máy mướn rất nhiều. Bởi người đánh máy mướn không bịa đặt, thêu dệt, và tán chữ cho đầy trang, để tính tiền thân chủ. Họ chỉ là kẻ bán chữ. Nhưng phần lớn là chữ bịa đặt và chữ thêu dệt để kiếm sống qua ngày. Thật ra những người này đáng khinh hơn là đáng tin. Kẻ bán trôn chỉ có thể truyền bệnh thể xác. Nhưng kẻ bán chữ có thể truyền bệnh tinh thần. Họ đáng tởm hơn những người bán trôn nuôi miệng rất nhiều. Nói tới là họ lôi quyền tự do ngôn luận ra hù thiên hạ. Nhưng chính họ là những kẻ hiếp dâm quyền tự do ngôn luận. Điều này có mấy chính trị gia quán cà phê vỉa hè người Việt chúng ta nhận ra. Năm 2001, nhân vụ 11/9, ngày 25/9 trọc Nhất Hạnh từ Pháp sang bỏ tiền mướn New York Times (nguyên trang A5 và  A22) đăng bài lên án Mỹ đã bỏ bom giết 300 ngàn người Việt tại một làng ở Bến Tre vào năm 1968 (sau đó sửa là nóc nhà). Dù báo New York Times của Mỹ đăng như vậy, không lẽ người Việt chúng ta tin là sự thật. Với hai trang báo New York Times trọc Hạnh phải trả 45 ngàn dollars. Cũng không ai thắc mắc tiền đâu trọc Hạnh làm được vậy. Và tại sao trọc Hạnh phải vội vàng bay từ Pháp sang Mỹ làm điều này. New York Times của Mỹ còn sẵn sàng đăng mướn chuyện tầm xàm bá vơ, để lấy tiền thì nói chi đến Người Việt, hay Viễn Đông.

     Hãy bình tĩnh, nên nhìn mọi việc qua hình ảnh tổng thống Mỹ, không nên xem đó là việc riêng của cá nhân Trump. Mà Trump có bị truất phế, hay bị giết, Hillary cũng không thể nào ngồi ghế tổng thống Mỹ. Chúng ta không nên sống theo câu "thương ai thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ty họ hàng." Nội bộ đang rối rắm, mà giải quyết được những chuyện quốc tế tốt đẹp. Bình tĩnh nhìn vấn đề, chúng ta phải khen đó là cái hay của tổng thống Mỹ. Không phải của cá nhân Trump. Một ông tướng trong nhà vợ chết con bệnh, mà vẫn bình tĩnh chỉ huy ngoài mặt trận, đạt chiến thắng lớn, thì đó mới là điều đáng khen. Chúng ta không thể nào khen một kẻ mà mình đã lỡ ghét hay sao. Nói cho cùng cái ghét của mình cũng do truyền thông đại chúng đem lại. Chuyện thâm cung bí sử làm sao chúng ta biết rõ ngọn nguồn. 

     Quan trọng vẫn là chuyện ông tổng thống Mỹ này làm gì cho nước Mỹ, cho thế giới, và tốt hơn nữa là cho Việt Nam hiện nay. Không phải là chuyện của cá nhân Donald Trump. 

     Vài người Việt quen sống theo tinh thần bè đảng, không hề biết rằng dân Mỹ trắng theo phe này mà bỏ phiếu cho phe kia là điều bình thường. Đầu óc họ phóng khoáng như vậy nên mới có 241 năm Hoa Kỳ đã dẫn đầu thế giới trên mọi phương diện. Còn vài người Việt cái đầu của họ như ông bình vôi, càng sống lâu đầu óc càng teo nhỏ lại, cho đến khi bị nghẹt cứng, phải đem vất bỏ ngoài gốc đa.

     Có một điều ít người Việt để ý và nhận ra. Người âm thầm không muốn Hillary ngồi ghế tổng thống Mỹ, nhiều nhất, có thể là Bill Clinton. Bởi Hillary Rodham luôn coi thường Bill Clinton, cho rằng ông này làm tổng thống nhờ dòng họ danh gia thế phiệt Rodham của bà ta. Lúc còn trẻ, Hillary Rodham không thèm làm đám cưới với Bill Clinton vì không muốn đổi sang họ Clinton thấp hèn. Mãi đến khi Clinton làm thống đốc Arkansas bà mới đổi sang họ Clinton. Nhưng cấm bạn bè gọi là Hillary Clinton. Thêm nữa, nếu Hillary làm tổng thống Mỹ, khi ra ngoại quốc, như đợt tổng thống Mỹ sang vương quốc Saudi Arbia vừa rồi, Bill Clinton không được quyền đi ngang hàng với Hillary. Vì đây là Nghi Lễ Khánh Tiết của hai lãnh tụ quốc gia. Dù có đi theo, Bill Clinton cũng không được dự những cuộc thảo luận riêng giữa hai lãnh tụ. Nghĩ đến điều này cũng khiến Bill Clinton đắng miệng trong vị trí một cựu tổng thống Hoa Kỳ. Dĩ nhiên bên ngoài thì phải làm bộ mặt khác. Kiểu như hai vợ chồng đang chửi lộn, nhưng có khách tới thì anh em ngọt xớt. Khách ra về thì tiếp tục chửi. Chưa nói đến việc lúc đó Hillary coi Clinton ra cái củ cải gì. Bà đã từng đấm Clinton sặc máu mũi, đuổi Clinton ra ngủ ngoài phòng khách, trong vụ Monica Lewinski. Vợ chồng ra đường thì tay trong tay, cứ như là hạnh phúc và tình tứ lắm. Nhưng vừa bước vào nhà là như chó với mèo. Lê Uyên từng bỏ nhà theo Phương, để có những bản tình ca Lê Uyên Phương. Nhưng mười năm sau, thì Phương đành gõ thùng đàn ca bài Uyên Xưa một mình. Thực tế, Chuyện Tình Miên Viễn Xót Xa này chắc cũng có vài người đã trải qua.

   Nhưng vì sự nghiệp chính trị, Hillary không ly dị. Bà ta là một career politician. Sự nghiệp của bà ta là tham vọng chính trị, chứ không phải chồng con, hay đất nước Hoa Kỳ. Lúc đầu bà theo Cộng Hòa, thấy coi bộ không khấm khá, bà bỏ Cộng Hòa nhảy sang Dân Chủ. Lý tưởng, lý tuợng gi ở con người đầy tham vọng quyền lực từ lúc còn là nữ sinh trung học. Bởi vậy, ngay năm 2008, Bill Clinton âm thầm nhưng tận sức yểm trợ Obama, mà lơ là đối với Hillary Clinton. Điều này ít người nhận ra, nên chỉ có thể cho là bịa đặt.

     Người viết chưa hề ủng hộ Trump. Từng cho rằng ông bợm này ăn nói theo kiểu đá cá lăn dưa, đáng ghét. Năm 2008, có đóng tiền gây quỹ và vận động tranh cử cho Hillary Clinton, và không ưa Obama. Nhưng khi Obama làm tổng thống Mỹ thì phải nhìn thấy đó là tổng thống Mỹ, không còn là ông da đen Barack Obama nữa. Nhưng vẫn mừng cho cá nhân Hillary khi bà ta thất cử. Vì bà lão 70 này đau sù sụ. Vận động tranh cử mà phải có người kéo lê. Bác sĩ cá nhân luôn có ống thuốc dấu trong túi áo, chực chờ phóng tới cấp cứu ngay trên bục diễn thuyết. Xe cứu thương chờ sẵn. Bà sẽ không đủ sức khỏe chịu nổi áp lực công việc trong chức vụ tổng thống Hoa Kỳ. Khi Trump nhận chức tổng thống Mỹ, thì chỉ coi ông tổng thống mới này làm được gì, cho Hoa Kỳ, cho thế giới, và tốt hơn nữa là cho Việt Nam. Chúng ta không nên nghe thiên hạ khen, hay chê, là cắm đầu hùa theo, để thỏa mãn tự ái cá nhân. Với thân phận tỵ nạn hèn mọn của người Việt, chúng ta có khen hay chê cũng chẳng ăn thua gì ông ta cả. Chỉ là chúng ta không thoát nổi nếp suy nghĩ của vài người Việt đầu óc cùn lụt, kiến thức nghèo nàn, nhưng cứ đòi làm cố vấn cho tổng thống Hoa Kỳ.

   Thật ra, dù bất cứ lúc nào, hay vì bất cứ lý do gì, nếu Donald Trump bị truất phế hay bị bắn chết, đó không phải là lý do bịa đặt lúc sự việc xảy ra. Mà điều này đã được chuẩn bị sẵn với nhiều Options từ trước rất lâu. Chỉ là trong hoàn cảnh nào phải áp dụng Option K hay Option T, ngay từ lúc Donald Trump vừa thắng phiếu vào đêm bầu cử tổng thống Mỹ. Dĩ nhiên cá nhân Donald Trump phải chấp nhận luật chơi này, khi muốn ngồi ghế tổng thống Hoa Kỳ để Make America Great Again. 

    Francis của Vatican hiện vẫn đang đối diện với áp lực buộc từ chức, tương tự như Benedict năm 2013, thì huống gì Trump. 

    Hãy nhớ lại lời bà da đen Maxines Waters kết tội Donald Trump là kẻ sát nhân, cần phải bị truất phế, vì sự việc xảy ra tại Aleppo vào năm 2010, khi Obama nhậm chức tổng thống Mỹ chưa được hai năm. Đây chỉ là bộ phim nhiều tập, thuộc loại Hollywood đã được soạn sẵn, có tựa đề Forward To The Past. Do kẻ nào thực sự đạo diễn phía sau, người Việt thấp hèn, và nghèo nàn kiến thức, như chúng ta sẽ không bao giờ biết được. 

     Không nên cho rằng Hoa Kỳ không có kẻ thù. Thói thường, kẻ càng giàu mạnh càng bị nhiều người thù ghét. Mà đã là kẻ thù của Hoa Kỳ, không chắc gì chính trị gia vỉa hè như chúng ta biết rõ được.

  Phan Hung