Monday, March 31, 2014
Thành phố Huế
Mời xem:
http://360view.vn/gallery/data117/projects/vietnam/thuathien_hue/hue12gpx__092013/index.html
Sunday, March 30, 2014
Chân dung của một tên bồi bút
Chân dung của một tên bồi bút (CB là ai?)
Trần An Lộc (Danlambao) -
Vụ án bà Nguyễn Thị Năm tức bà Cát Hanh Long là người đầu tiên bị xử
bắn để phát động phong trào "cải cách ruộng đất" năm 1953 bởi đảng Cộng
sản Việt Nam tại nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa lại đang như những giòng
máu chảy dài trên báo mạng trong nước.
Người ta đã nghe nhiều về cái chết oan khiên, tức tưởi của người phụ nữ
vừa đáng thương vừa đáng kính này, nhưng nay đọc lại những chi tiết được
kể từ những người trong cuộc là con cháu của bà Cát Hanh Long, và những
quan chức tiếp cận với vụ án mới thấy hết cái xót xa, sự độc ác và tính
vô luân của vụ án và của những cá nhân đã trực tiếp chỉ đạo và gây ra
vụ án.
Để tránh dài dòng, người viết xin quí độc giả đọc lại bài báo "Chuyện về người phụ nữ đầu tiên bị bắn oan trong Cải cách ruộng đất" của tác giả Xuân Ba, đã đăng trên trang Blog Tễu cùng tư liệu mang tên: "Thêm các tư liệu về việc vu oan bà Cát hanh Long Nguyễn Thị Năm", trong đó đăng nguyên văn một bài báo (có bản chụp) với lời mở đầu: "Dưới
đây là một bài viết đăng trên báo Nhân Dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 của
tác giả C.B., mở màn cho chiến dịch cải cách ruộng đất. Đối tượng mà
bài báo “tấn công” là bà Cát-hanh-long Nguyễn Thị Năm, một người có công
với cách mạng."
Người viết xin trích lại nguyên văn bài báo ký tên C.B. này như sau:
Địa chủ ác ghê
Thánh hiền dạy rằng: "Vi phú bất nhân". Ai cũng biết rằng địa chủ thì
ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá - thế
thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí
dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia
đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và
cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không
còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân
bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt
làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở
dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt.
Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !
Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:
- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người.
Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu,
vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng
đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng
Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại
kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng
cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú
nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
C.B.
Đọc xong bài báo của tay C.B. này, quí bạn đọc thấy gì? Nghĩ gì?
Riêng kẻ viết bài này thì thấy lạnh xương sống, rởn tóc gáy, sau đó thì phẫn nộ, và rồi đau buồn và xấu hổ.
Thế này mà là một bài báo ư? Mà lại là một bài báo đăng trên tờ báo
chính thống của đảng CSVN và của Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa!
Cố gắng đọc lại và rồi thấy rằng đây là một bản cáo trạng, một bản cáo
trạng không bằng không chứng. Nói đúng hơn đây là một lô những điều vu
khống, mạ lỵ, ngậm máu phun người.
Mỗi một chữ trong bản án rùng rợn này là một nhát mã tấu xả vào thân xác
của một phụ nữ bị trói tay trói chân và bị bịt miệng. Mỗi một hàng chữ
là một kiểu giết người man rợ mà không một người bình thường nào có thể
nghĩ ra. Mỗi một đoạn văn là một tấn tuồng vô luân mà chỉ những chuyên
viên tra tấn và giết người chuyên nghiệp mới có thể làm.
Nay tất cả đổ lên đầu một phụ nữ là bà Cát hanh Long Nguyễn Thị Năm, một
phụ nữ 47 tuổi đời, có 2 con là Trung Đoàn Trưởng QĐND, sư 308 Điện
Biên và (trích): "Những Võ Nguyên Giáp Trường Chinh, Lê Đức Thọ Hoàng
Quốc Việt cùng nhiều yếu nhân của Đáng của Mặt trận Việt Minh từng qua
lại được chở che ở ngôi biệt thự bề thế ở ven hồ Thiền Quang. Sau ngày
toàn quốc kháng chiến, lại cũng những đáng bậc ấy cùng nhiều yếu nhân
của Đảng của Chính phủ cũng nhiều dịp tá túc qua lại sinh hoạt ở khu đồn
điền Đồng Bẩm vùng Thái Nguyên. Chủ những cơ ngơi những biệt thự cùng
khu đồn điền ở Đồng Bẩm ấy là bà Nguyễn Thị Năm thường gọi là Cát Hanh
Long, tên một hiệu buôn nổi tiếng ở Hà Thành, Hải Phòng". và "Khó kể hết
những đóng góp của nhà tư sản ấy cho cách mạng. Từng ủng hộ Việt Minh
trước CM tháng Tám 20.000 đồng bạc Đông Dương (tương đương bẩy trăm lạng
vàng) rồi sau này là thóc gạo, vải vóc, nhà cửa. Bà là một trong những
người đóng góp tiêu biểu nhất của “Tuần Lễ Vàng” ở Hải Phòng vơi hơn
một trăm lạng vàng". Và lời chứng của Võ Nguyên Giáp ngày 10/11/2001:
"Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long là một địa chủ có tinh thần yêu
nước, trong kháng chiến đã từng giúp đỡ bộ đội. Bản thân tôi và Đại
tướng Nguyễn Chí Thanh có lúc đã ở lại nhà bà. Trong những buổi họp sửa
sai, chính Bác Hồ, đồng chí Trường Chinh và đồng chí Lê Văn Lương đều
cho rằng xử trí bà Nguyễn Thị Năm là một sai lầm”.
Như vậy rõ ràng bà Năm là một người yêu nước, một người đóng góp tích
cực trong công cuộc chống Pháp dành độc lập và là một ân nhân đối với
các lãnh tụ đầu sỏ của đảng CSVN. Vậy bà Năm có ân oán gì với tác giả
C.B. mà C.B. phải vu khống bà những tội ác khủng khiềp chỉ có trong các
tiểu thuyết kinh dị hay trong óc những tên đồ tể bệnh hoạn mất hết tính
người, như vậy?
May là chúng ta đã có câu trả lời (trích tại đây): "C.B.: là bút danh của ông Hồ Chí Minh, dùng tại 147 tài liệu viết từ tháng 3 năm 1951 đến tháng 3 tháng 1957 (trên báo Nhân Dân)".
Vâng, C.B. là bút danh của Hồ Chí Minh! Quả thật tôi không tin vào mắt mình! Quả thật là một quả bom tấn!
Dù không bao giờ tôi coi Hồ Chí Minh là một người yêu nước, dù với tôi
Hồ Chí Minh chỉ là một tên điệp viện cộng sản, là người có tội nhiều hơn
là có công với tổ quốc và dân tộc Việt Nam, tôi vẫn không bao giờ nghĩ
Hồ Chí Minh lại vô luân như thế, lại ác độc và hèn hạ như thế! Và tôi đã
lầm: bởi vì C.B. tức Hồ Chí Minh chính là một tay bồi bút mạt hạng. Hơn
nữa là một thằng độc ác, hèn mạt và vô luân.
Tại sao vậy?
Bởi vì thông thường một tên bồi bút cũng chỉ uốn cong ngòi bút của mình
khi sinh mạng hắn hay bà con thân nhân ruột thị hắn bị đe dọa, hoặc vì
hắn ham tiền, ham danh, ham gái, ham hưởng thụ và có thể vì bất tài,
không đứng được trên đôi chân của mình để phải làm một tên bồi bút bị
mọi người khinh bỉ.
Nhưng đây, xin quí bạn đọc nhớ cho - Hồ Chí Minh lúc ấy đang ở trên đỉnh
quyền lực, muốn hại ai thì hại, muốn giết ai thì giết, muốn gái có gái,
muốn tiền có tiền, thế thì cái gì đã khiến ông phải viết một bài báo vô
luân như thế? Xin đừng đổ lỗi cho quan thầy Trung quốc! Thử hỏi những
Huỳnh Phú Sổ, Phạm Quỳnh, Khái Hưng, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Phan Văn
Chánh, Trần Văn Thạc, Nguyễn Văn Vững vân vân... bị giết, có cần phải
có lệnh của TQ hay không? Như vậy nếu vì bất cứ lý do gì (cứu cánh biện
minh cho phượng tiện) muốn giết bà Năm thì cứ giết, như đã giết các nhà
yêu nước không cộng sản trên, cần gì phải viết một bài báo vu khống, mạ
lỵ, rồi kéo cả những người con bà Năm đã từng xả thân trên tuyến đầu
đánh Pháp vào mà hành hạ cho thân tàn ma dại một cách tán tận lương tâm
đến như vậy. Mà lại ký tên C.B. không dám đề tên Hồ Chí Minh cho bàn dân
thiên hạ được biết? Nó vô luân và hèn hạ chính là ở điểm này!
Tất cả cái vô luân nằm trong cái tâm độc ác của con người bệnh hoạn này.
Đã độc ác lại hèn vì cam tâm đánh vào một người phụ nữ chân yếu tay
mềm. Nó vô luân bởi người phụ nữ này là ân nhân của hắn, của đồng chí và
đồ đệ của hắn.
Nó vô luân bởi người phụ nữ này là người yêu nước nhiệt tình, một người
hoàn toàn vô hại cho đảng cộng sản. Nó vô luân bởi mà là mẹ của 2 người
con trai trong quân đội ra tuyến đầu cứu nước. Người đã dâng gần hết tài
sản cho đảng CSVN được ngụy trang dưới danh hiệu cách mạng.
Thế mà nó đã đối xử với bà còn thua loài thú đối với đồng loại, thì sao không thể gọi là vô luân.
Viết đến đây tôi cũng thêm một điểm để công luận và sử gia lưu ý: Đó là
vai trò của "Những Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Lê Đức Thọ Hoàng Quốc
Việt cùng nhiều yếu nhân của Đáng của Mặt trận Việt Minh từng qua lại
được chở che".
Theo bài báo dẫn thượng, thì mãi đến "mùa đông năm 1986 Lê Đức Thọ và
Trường Chinh mới ghé mắt đến con cháu vị ân nhân của mình. Còn Võ Nguyên
Giáp thì sao? Mãi đến ngày 10/11/2001 (5 năm sau Lê Đức Thọ lên tiếng)
Giáp mới vớt đuôi một câu: "Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long là một
địa chủ có tinh thần yêu nước, trong kháng chiến đã từng giúp đỡ bộ đội.
Bản thân tôi và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh có lúc đã ở lại nhà bà.
Trong những buổi họp sửa sai, chính Bác Hồ, đồng chí Trường Chinh và
đồng chí Lê Văn Lương đều cho rằng xử trí bà Nguyễn Thị Năm là một sai
lầm”. Chỉ nói vớt đuôi vậy thôi chứ không hành động gì. Kể cả trong lúc
còn quyền hành nghiêng trời như nhân vật số hai sau Hồ Chí Minh, Giáp
cũng không thắp được một cây nhang cho vong hồn bà Năm để gọi là đền đáp
những gì bà đã cưu mang giúp đỡ chính bản thân hắn. Còn những tên như
Hoàng quốc Việt cùng nhiều yếu nhân... thì hoàn toàn vắng tiếng!
Với những con người tán tận lương tâm như vậy mà tôn vinh là "cha già
dân tộc" là "nguyên khí quốc gia" thì đất nước này, dân tộc này không
cất đầu lên nổi là chuyện chẳng lạ chút nào.
Tôi viết bài này như một nén nhang dâng lên oan hồn cụ bà Nguyễn Thị Năm
và muôn vàn nạn nhân khác đã bị cộng sản giết hại. Tôi cũng xin thân
nhân của cụ Năm cũng đừng xin xỏ chi cái đảng cộng sản vô luân này những
cái giấy lộn và những danh hiệu rỗng tuyếch cho tủi thêm vong linh
người oan khuất.
Xin quí vị nhớ câu nói bất hủ của Cù Huy Hà Vũ: "Nhân dân và Tổ quốc sẽ
giải án cho tôi" - Vâng, như vậy chúng ta không cần xin xỏ vì đảng cộng
sản không đủ tư tâm và đủ tầm để làm việc này.
Wednesday, March 26, 2014
Giặc Hán đốt phá nhà Nam -Kỳ 12 (Huỳnh Tâm)
“…Quá
nhiều trò dối trá của Hồ Chí Minh đã làm xuy bại đất nước. Thâm cung bí
sử của họ Hồ nguyên gốc Hán đã được chúng tôi phơi bày. Thậm chí họ Hồ
tự phong cha già dân tộc và người dân vẫn tiếp tục chấp nhận, không biết
họ Hồ là một điệp viên kiệt xuất của tình báo Hoa Nam…”
Năm
1965, Mao Trạch Đông vén cho nhân dân Trung Quốc được biết một ít ẩn
tàng sau bức màn bí mật Hồ Chí Minh. Ngưởi dân Trung Quốc chứng kiến
hiện tượng đảng cộng sản Trung Quốc động viên quân đội và Mao ưu ái với
khẩu hiện "Tình đồng chí, tình anh em" tặng cho Hồ Chí Minh.Sự kiện này
đã làm cho nhân dân Trung Quốc xôn xao kinh hãi một thời. Họ tự hỏi Hồ
Chí Minh là ai, có khả năng gì mà huy động được 80.000 binh sĩ của Quân
đội Nhân dân Trung Quốc vào chiến trường Việt Nam. Nhân dân Trung Hoa
nghi ngờ Mao Trạch Đông trao người đổi lấy đất của Hồ Chí Minh, chủ yếu
bành trướng lãnh thổ. Điều này nhân dân Trung Quốc thấy không cần thiết.
Thực chất Mao-Hồ đã có dụng ý "thà lấy đất, không nuôi người". Từ đó,
đảng cộng sản Trung Quốc bí mật tăng cường thêm quân đội và mọi phương
tiện chiến tranh xâm nhập vào Việt Nam. Tính ra quân số Trung Quốc nhiều
gấp đôi quân Hoa Kỳ ở thời điểm 1965.
Mùa xuân năm 1965, Hồ Chí Minh bí mật đến Trung Quốc, theo kế hoạch
dự kiến của tình báo Hoa Nam. Hồ Chí Minh sẽ đến điểm hẹn Hồ Nam
(Trường Sa) gặp Mao Trạch Đông (Hồ Nam quê nhà của Mao Trạch Đông.
Nguồn: Tân Hoa Xã.[1]
Sau
đó, Hồ Chí Minh đến Bắc Kinh làm lễ nhận quân, 80.000 binh sĩ. Mao phán
rằng: "Bạn Hồ đến từ đảo Đài Loan, tôi đến từ Hồ Nam, chúng ta cùng có
nhữngđiều khó khăn, như các yếu nhân khác, đều muốn làm những việc mình
không có". Ý của Mao Trạch Đông là cảnh cáo Hồ Chí Minh mọi việc phải
cẩn thận, khả năng họ Hồ có hạn, hãy củng cố địa vị tại Việt Nam.
Hồ
Chí Minh báo cáo khẩn về tình hình chính trị, quân sự tại Việt Nam. Họ
Hồ để biểu đạt một động thái chính trị để Mao chú ý khen thưởng, bất
ngờ, từ trong túi áo lấy ra một hồ sơ. Hồ trịnh trọng đứng lên trình bày
trước mặt Mao một bản vẽ sơ đồ, có ghi từng chú thích tinh tế, định vị
hướng "long mạch" (Những căn cứ chiến lược mà Trung Quốc phải cần trong
tương lai) từ Hà Nội đến miền Bắc Việt Nam.
Ngày Quốc khánh Trung Quốc năm 1966, Mao Trạch Đông thừa dịp
mời những nguyên thủ của khối Cộng sản Quốc tế xem kịch Nói, Bắc Kinh.
Cá nhân Hồ Chí Minh từ nhỏ đến già vẫn mê say bộ môn kịch nói.
Hồ hài lòng, thích thú mỗi đoạn kịch hay thường liên tục vỗ tay.
Hồ để lộ nguyên gốc Hán mỗi khi xem kịch. Nguồn: Tân Hoa Xã.[2]
Sau
khi Mao Trạch Đông nhận được toàn bộ bản đồ và hồ sơ chiến lược của
Việt Nam do Hồ Chí Minh bí mật cung cấp. Mao hài lòng, cười rằng:
‒
80.000 quân, cung cấp cho bạn chưa xứng đáng đối với giá trị hồ sơ này,
thôi thì dịp khác tôi sẽ cung cấp quân số nhiều hơn, bạn hãy tiếp tục
thực hiện cho đến khi thành đại cuộc. Nhớ phải giữ đúng lời hứa, theo
những điều ghi rõ trong bản vẽ, sơ đồ này. Mao vì lợi, Hồ vì quyền, dùng
người dân làm sở hữu vật dụng trao đổi. Sở dĩ các nhà lãnh đạo cộng sản
chọn phương thức trao đổi theo thời cổ là có nguyên do của nó, họ không
muốn để lại văn tự. Sự kiện cho thấy hội kín (cộng sản) của Mao-Hồ có
những trao đổi bất chính không thành văn để tránh lịch sử tìm chứng cứ
và phán quyết. Thực sự Hồ Chí Minh là một tên tội đồ của dân tộc Việt.
Họ Hồ đã thực hiện hơn nghìn lần bán nước Việt Nam, vượt trội hơn hẳn
những tên "rước voi về giày mã tổ". Ấy vậy mà vần còn không ít dân Việt
Nam tôn vinh đương sự là "Cha già dân tộc". Họ Hồ mặc dù phạm đầy dẫy
tội ác chiến tranh đã trở thành hiền nhân, nhờ biết cách xoay xở, đánh
bóng tên tuổi, tạo ra hư cấu huyền thoại. Đương nhiên họ Hồ được bộ máy
cộng sản tuyên truyền mạnh, bản thân Hồ Chí Minh do tình báo Hoa Nam
dựng lên, bởi chính trị là như vậy.
Tháng 5 năm 1962, Hồ Chí Minh trú tại khách sản
Viên Phạm (园饭), tỉnh Nam Ninh Trung Quốc.
Nguồn: Triệu Hoàng Cương (赵黄岗), Nhiếp ảnh gia,
ký giả, tình báo Hoa Nam, thực hiện, và loan tải trên báo
"Quảng Tây hàng ngày".[3]
Trong
lúc 80.000 binh sĩ Hán đang chuẩn bị tiến vào lãnh thổ Việt Nam, họ Hồ
còn đang công du Bắc Kinh. Lời ký kết trên môi chưa hòa tan vào không
khí, hôm sau quân đội Trung Quốc đã đánh chiếm vùng đảo Bạch Long Vĩ
trong Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam. Sau này mới biết trong bản vẽ sơ đồ có
ghi rỗ "Bạch Long Vĩ trong Vịnh Bắc Bộ là nơi chiến lược quan trọng nhất
của miền Bắc Việt Nam. Đảng anh em quản lý được hải đảo này tất
thắng trong tương lai !"
Một hồ sơ khác của tình báo Hoa Nam ghi chú tỉ mỉ chuyến công du bí mật của Hồ Chí Minh:
Cùng
năm 1965, xuất hiện một chiếc xe, chạy vận tốc nhanh tiến lên hướng
Bắc, chính Hồ Chí Minh di chuyển bằng phương tiện này. Hồ bí mật đến
Trung Quốc gặp Mao Trạch Đông (毛泽东), tại điểm hẹn Liễu
Châu. Sau đó cả hai cùng đến Trường Sa trao đổi mật nghị về tình hình
của Việt Nam. Thực ra Mao Trạch Đông đã nhận rất nhiều báo cáo của tình
báo Hoa Nam, tuy nhiên không trung thực bằng chính Hồ trình bày. Sau khi
nghe Hồ tự sự, Mao Trạch Đông có một nụ cười bí hiểm, dường như không
quan tâm đến chiến trường Việt Nam, khẳng định với Hồ:
‒
Một lần nữa chạm trán với người Mỹ, cũng không có gì hơn chiến tranh
Triều Tiên, chúng ta hãy dùng Việt Nam làm nơi chiến tranh cho cả vùng
Đông Nam Á, chiến thắng sẽ về đảng ta, đừng lo sợ, bất quá ta mất một
khu nghỉ mát
(与美国接触再次冲洗,也无非就是在朝鲜战争中,我们使用了越南战争作为整个东南亚的一个地方,是我们党的赢家,不要害怕,我们比任何更损失一个度假胜
地).
Bài viết của tác giả Vương Hiểu Lị. Có nội dung:
"Lưu ý Hồ Chí Minh huy động 80.000 quân Trung Quốc"
Nguồn: Báo Lão Nhân. [4]
Hồ
Chí Minh lấy ra một tờbáo từ trong túi áo, có tựa đề "Trung Quốc huy
động 80.000 quân!". Xem qua bản tin, Hồ an tâm, như thể được Mao bơm sức
mạnh và khuyến khích. Hồ sẵn sàng chấp nhận các yêu cầu, đề nghị của
Chu Ân Lai (周恩来). Trong ngày, Hồ chấp thuận ký vào những văn kiện do Mao
Trạch Đông (毛泽东), chỉ đạo. Chu Ân Lai đang trao đổi với Hồ, có tiếng
điện thoại bên kia đầu dây, ông nhận được báo cáo của Tổng tham mưu Lã
Thụy Khanh (罗瑞卿), và Dương Thành Vũ (杨成武), cho biết kế hoạch đã hoàn
chỉnh, chỉ còn chờ lấy quyết định của Chu Ân Lai, lập tức đưa quân tiến
vào Việt Nam.
Chu Ân Lai giải thích ngắn gọn để Hồ Chí Minh hiểu:
‒
Quân ủy Trung ương đã có quyết định mới, đồng chí an tâm, tất cả nỗ lực
dồn hết vào chiến lược: - một: lập đường mòn Hồ Chí Minh từ hai hướng
Vân Nam và Quảng Tây điểm dừng lại tại Thái Nguyên Việt Nam, -hai: mở
rộng tuyến đường vào Nam Việt Nam, quân đội ta đi đâu di chuyển viện trợ
theo sau.
Chu Ân Lai báo cáo với Mao :
‒
Ngoài ra, Hồ Chí Minh còn muốn chúng tôi giúp sửa chữa 12 tuyến đường
bộ và các tuyến đường sắt, chắc chắn không phải cả hai cùng một lúc, nên
được dựa trên nhu cầu quân sự, theo mức độ phát triển, khó khăn hiện
nay phải tính đến nguyên tắc viện trợ, còn phải thông qua Bộ Tổng chỉ
huy của Quân ủy Trung ương (CPC) duyệt xét, sắp xếp kế hoạch quân sự giờ
X.
Hồ Chí Minh đề nghị với Dương Thành Vũ (杨成武):
‒
Đồng chí Dương có thể nào, lập kế họach cao điểm xây dựng đường sắt,
tôi rất cần rút ngắn thời gian di chuyễn quân dụng viện trợ cho Việt
Nam, và cần chuyên viên sửa chữa khẩn cấp những đường sắt bị người Mỹ
đánh bom vừa qua, hy vọng đồng chí chấp nhận?
‒
Hiện chúng tôi đang có xu hướng tìm giải pháp đầu tiên, chuyển 80.000
quân bằng lối nào đến được Việt Nam nhanh nhất, còn tùy thuộc vào thay
đổi hiện tại và trong tương lai hai quốc gia ban giao tiến bộ hơn. Hiện
nay đề nghị của đồng chí chưa thực hiện được vào lúc này, tuy nhiên
chúng tôi rất chú ý.
Hồ Chí Minh hài lòng việc huy động 80.000 quân của Trung Quốc, ở thời điểm này Hồ muốn cấp bách có số quân đã chuẩn y. Mao Trạch Đông lợi dụng dịp này đề cập đến "Pháp Thanh Tân Ước năm 1885",mục đích của Mao muốn lên tiếngxóa
bỏ biên giới Việt Nam. Mao còn dự trữ trong túi áo những mưu toan khác,
muốn biến Việt Nam thành vùng đất thử nghiệm vô sản. Ngoài ra Mao còn
muốn đất nước Việt Nam lập lại Điện Biên Phủ, lần này dành riêng cho
người Mỹ, thực ra Mao tạo ra một Việt Nam tuyệt vọng trước khi
chiếntranh 1965. Ý định đó của Mao muốn Trung Quốc nhảy vào quĩ đạo
thuộc địa thay thế Pháp tại Việt Nam, tuy nhiên ở thời điểm đó Việt Nam
chia thành hai quốc gia, miền Bắc thuộc Cộng sản quốc tế, miền Nam thuộc
thế giới Tự do.
Mao Trạch Đông
ngồi tại Bắc Kinh bấm đốt ngón tay từng khắc giờ, mong chờ đợi tập đoàn
cố vấn chiến tranh đưa tin báo tử Việt Nam, nhưng mọi thứ đã không đi
theo mong muốn của Mao. Sau khi Trung Quốc can thiệp vào Việt Nam gặp
phải Hoa Kỳ chèn chân, buộc Trung Quốc lún sâu vào chiến tranh với số
quân thời điểm 1965 lên đến 230.000 quân, và 80.000 quân đang trên đường
vào biên giới Việt Nam, chưa tính 40.000 quân của những quốc gia Cộng
sản tham chiến. Quân số Trung Quốc tham chiến tại miền Bắc Việt Nam cao
gấp bội đối với quân số của Hoa Kỳ tại miền Nam Việt Nam. Chiến trường
Việt Nam có hai cực độ chiến tranh, Trung Quốc sử dụng biển người, Hoa
Kỳ dùng kỹ thuật vũ khí.
Năm 1966, Võ Nguyên Giáp và Văn Tiến Dũng đại diện Quân ủy Việt Nam
đến Bắc Kinh xin viện trở vũ khí. Nguồn: Trung Nam Hải. [5]
Mao
Trạch Đông mỉm cười, bắt tay với tất cả mọi người trong phái đoàn Quân
ủy Việt Nam. Nụ cười của Mao chứng tỏ không quan tâm đến sự hiện diện
của người Mỹ tại Việt Nam. Mao tự biện rằng: Đã một lần trong quá khứ,
ông vẫy tay chào, đánh bại lực lượng vũ trang của Quốc Dân Đảng do Hoa
Kỳ ủng hộ, và đối đầu trực tiếp với Mỹ ở Hàn Quốc, tuy nhiên Mao vẫn
còn ngán ngẩm. Có lần Mao thừa nhận sự sai lầm trước đối thủ, quân Trung
Quốc tham chiến thiếu năng động. Mao tự bào chữa: Chiến tranh Triều
Tiên không có gì để người Mỹ hãnh diện.
Võ Nguyên Giáp và Văn Tiến Dũng đến Bắc Kinh nhân dịp tiếp nhận
viện trợ mới. Báo chí Trung Quốc loan tải, tổng kết viện trợ vũ khí,
quân lương v.v… Nguồn: Tân Hoa Xã.[6]
Mao
Trạch Đông tuy đã biết tình hình ở Việt Nam, nhưng vẫn muốn Phạm Văn
Đồng thay mặt chính phủ Việt Nam báo cáo thành tích chống Mỹ và nội tình
Việt Nam. Còn Võ Nguyên Giáp báo cáo về nhu cầu quân sự và đề nghị
thành lập Quân ủy chiến tranh. Sau khi Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp
trình bày, Mao phán:
‒
Đây là một cuộc chạy đua, nếu Việt Nam chiến thắngsẽ xây dựng được Đông
Dương cộng sản, quý đồng chí muốn thắng Mỹ phải mở rộng chiến tranh
Việt Nam, chính phủ Việt Nam phải lấyquyết định triển khai thêm quân số
từ những phía sau ra phía trước (lấy thịt đè vũ khí).
Câu nói này, Mao Trạch Đông đã từng trao đổi với Hồ Chí Minh. Mao nói tiếp :
‒
Trung Quốc sẽ tôn trọng lời hứa, trao trọn gói hỗ trợ hậu cần, vì vậy
quý đồng chí huy động quân đội vào mặt trận phía Nam. Tôi mong muốn quý
đồng chí chiến thắng vượt trội Triều Tiên.
Đầu mùa xuân năm 1966, phái đoàn chính phủ Việt Nam bí mật đến
Bắc Kinh. Phạm Văn Đồng đại diện chính phủ, và Võ Nguyên Giáp
đại diện Quân ủy Việt Nam. Nguồn: Trung Nam Hải. [7]
Đã
là Cộng sản Trung Hoa hay Việt Nam, họ đều có một mẫu số chung: tiêu
diệt tất cả những người khác chính kiến, càng không chấp nhận sống chung
với bất cứ ai đã biết sự thật của họ. Nói tóm lại cộng sản muốn dưới
bầu trời này chỉ có một thứ không khí vô sản, và mục đích cao nhất là
cướp chính quyền để độc trị quốc gia. Trong mọi động tác, tổ chức của
Cộng sản Á Đông hành động theo qui luật hội kín. Nếu không may có người
phát hiện hành động hội kín của cộng sản, họ sẽ bị sử lý bằng mã tấu hay
mò tôm. Xưa nay cộng sản muốn hành quyết ai, họ không cần tòa án. Sở
trường của cộng sản là dập tắt hay thủ tiêu đầu mối lộ bí mật (hội kín
cộng sản - đồng hóa với quốc gia). Đặc biệt tòa án cộng sản có nhiệm vụ
dấu kín sự thực.
Việt
Nam nay đã thấm mệt do sự lộng hành của Hồ Chí Minh. Đương sự đã từng
vẽ bò ra trâu và cho rằng đó là chân lý, buộc cả nước Việt phải học tập
cách sống bò trâu. Hồ Chí Minh đã mở gói thuốc tể của người Hán, nâng
cấp nó thành chân lý “tư tưởng bác Hồ” và nhân dân Việt luôn đeo đẳng
chân lý này cho đến ngày nay.
Báo chí Bắc Kinh, loan tải nguyên văn về sự kiện
Phạm Văn Đồng báo cáo nội tình Việt Nam,
và Võ Nguyên Giáp báo cáo nhu cầu viện trợ quân sự,
xin phép Mao thành lập Quân ủy chiến tranh.
Nguồn: Báo Lão Nhân. Nguồn: Tân Hoa Xã. [8]
Đảng
cộng sản vận hành theo quy luật của một hội kín, không chấp nhận những
người thừa hành nếu nặng lời phê phán, cũng không ưa thích những kể tăng
bốc quá đảng quá đáng. Tất cả những người này đều phải chết. Con dân
của đảng tất cả đều rập khuôn và con người hóa thành chiếc máy báo cáo
láo. Khi nào công-tắc mở ra mới được phát biểu và khóa lại không được
nói. Mọi hoạt động của Cộng sản có chung một đặc điểm là bí mật. Người
dân không được đụng chạm đến lãnh vực đảng cấm, không được hé lộ việc
của đảng, cho dù Chủ tịch Hồ Chí Minh đã bán lãnh thổ và biên giới,
người dân cũng phải lững lờ, vờ vĩnh không biết. “Trí thức” của đảng
phải biết giữ miệng để sống cho hết kiếp nhân sinh. Việc sống luồn cúi
và sợ hãi được xem là sở trường, và lâu ngày trở thành người đú đẩn. Họ
đã đánh mất đi đời thực bẩm sinh và không còn gì để thú vị cuộc đời. Nếu
họ sống thực thì sao, đương nhiên họ phải có bản lĩnh tiếp cận cuộc đời
và chấp nhận mọi thử thách, càng nhiều thử thách thì trang sử đời họ
càng phong phú. Luận cho cùng, sống dưới chế độ cộng sản chẵn có mấy ai
sống thực với bản lãnh của mình.
Ngày 5 tháng 4 năm 1961, Hồ Chí Minh viếng thăm phân bộ Quân
ủy Chiến tranh Trung Quốc đặt tại Quảng Ninh Việt Nam. (từ trái sang)
Tướng Vi Quốc Thanh (韦国清), tướng Lạp Trung Thu (啦中收),
người đưa tay chỉ là tình báo bí mật của Hoa Nam, tên Trần Lượng (陈良),
rất thân với Hồ Chí Minh, sau này làm bí thư tỉnh Quế Lâm, trên thực tế
mỗi bước chân của Hồ Chí Minh đều có tình báo Hoa Nam ở bên cạnh.
Nguồn lưu trữ: Tình báo Hoa Nam. [9]
Chúng
ta thử so sánh quyền sống làm người giữa hai miền trước 1975. Việt Nam
có hai chế độ khác biệt rõ ràng. Miền Nam có Việt Nam Cộng Hòa, người
dân tự do phát biểu, phê phán chế độ, tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do
lập hội, biểu tình, thương mai, kinh doanh 18 ngành nghề, trừ nghề kinh
doanh vũ khí người dân không được quyền, giáo dục học đường tư nhân,
bệnh viện tư nhân, những tổ chức xã hội dân sự, báo chí tư nhân trên 50
tờ nhật báo, bán nguyệt san, đặc san. Nhà nước miền Nam lúc đó chỉ có 5
tờ nhật báo. Người dân có quyền giám sát nhà nước. Bầu cử hay ứng cử
được xem là quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm, tự do lập hội chống
tham nhũng, chống tệ đoan xã hội, v.v…
Miền
Bắc trước 1975, theo chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, người dân những
tưởng tự do hơn hẳn chế độ miền Nam. Bây giờ mời họ biết miền Bắc của
Bác Đảng không có gì, chỉ thực hiện tự do trên môi mép. Từ 1975 cho đến
nay 2014, thử hỏi người dân cả nước sống dưới chế độ cộng sản có được
như miền Nam trước 1975 không hay sống trong nỗi lo sợ từng giờ. Tuy
nay, đất nước đã thống nhất, thế mà dân tộc Việt Nam vẫn chưa được quyền
sống làm người. Mơ ước tự do của người dân còn xa, xa lắm bởi người dân
bị trị quá lâu nên hóa ra hèn. Muốn hết hèn thì phải nhất quyết đứng
lên đấu tranh xây dựng lại đất nước Việt Nam mới với tinh thần Dân Chủ
Đa Nguyên.
Ngày
nay, nhân dân cả nước cần biết vai trò, quyền sống làm người và giá trị
của mình. Người dân có quyền giám sát và phê phán nhà nước. Các đảng
phái khác nhau đều thuộc tổ chức xã hội dân sự. Đảng Cộng sản cũng vậy,
đảng phái chỉ có đại biểu trong chính quyền nhà nước nhưng không đứng
trên đầu Tổ quốc. Thế nhưng đối với tình trạnh đất nước hiện nay, người
dân không có quyền gì cả, bởi đảng Cộng sản cai trị đất nước bằng thứ
luật người ăn thịt người.
Phiền
muộn nhất, người dân vẫn không biết “hội kín cộng sản” đã bí mật bán
nước Việt Nam cho Trung Quốc. Quá nhiều trò dối trá của Hồ Chí Minh đã
làm xuy bại đất nước. Thâm cung bí sử của họ Hồ nguyên gốc Hán đã được
chúng tôi phơi bày. Thậm chí họ Hồ tự phong cha già dân tộc và người dân
vẫn tiếp tục chấp nhận, không biết họ Hồ là một điệp viên kiệt xuất của
tình báo Hoa Nam.
Từ
xưa đến nay, danh tính thực sự của Hồ Chí Minh là gì, chỉ có vài người
thẩm quyền trong đảng cộng sản mới biết nhưng họ giấu kín. Đảng cộng sản
xem vận mệnh sống còn của đảng đứng trên sự tồn vong của đất nước. Đảng
Cộng sản mạnh miệng công bố: "Mọi việc có đảng lo" và "Đảng còn đất
nước còn". Lịch sử của Việt Nam ta đấy, mai này sẽ đi về đâu!
(Còn tiếp kỳ 13)
Huỳnh Tâm
Ghi chú:
[1]
Những bài kế tiếp chúng tôi sẽ trình bày toàn văn bản Stalin miệt thị
Hồ Chí Minh, và những lời đề nghị của Hồ Chí Minh quá ngớ ngẫn. Stalin
còn phán một câu lịch sử: "Hồ không đủ tư cách lãnh đạo đảng cộng sản
Việt Nam".
[1-9] Người viết bài này tặng đảng Cộng Sản và kính biếu nhân dân Việt Nam những tấm ảnh lịch sử của Bác Hồ và tư liệu báo chi.
Subscribe to:
Posts (Atom)